Chương trước
Chương sau
Dư Ổ ngủ vô cùng mỹ mãn, trong mộng đều là mấy nam nhân cùng nhau đụ cậu, đem cậu địt nát, lỗ nhỏ không có một khắc nào được nghỉ ngơi, phải thời thời khắc khắc ngậm lấy căn cặc thô to, trong lúc ngủ mơ lỗ dâm cũng chảy đầy nước ướt sũng.

Tiếng hệ thống thét chói tai đánh thức cậu dậy, thời điểm Dư Ổ mở mắt ra đầu óc vẫn còn hơi ngây ngốc, một màn quen thuộc này khiến cậu theo bản năng mà dần lên một loại dự cảm không tốt lành, câu nói tiếp theo của hệ thống đã chứng thực suy nghĩ của cậu: [Điên mất rồi! Khương Vũ một kiếm đâm Tịch Mẫn văng xuống hồ rồi.]

"Cái gì?" Dư Ổ trực tiếp hô ra ngoài miệng, cậu lập tức xoay người muốn xuống giường, nhưng thân thể mới ngồi dậy còn chưa kịp vững đã lần nữa ngã quay trở về.

Hệ thống: [Khương Vũ lại hạ dược ngươi, ta có thể giúp ngươi giải dược, nhưng ta không biết hắn đã bỏ thuốc gì nên chỉ có thể giải được một nửa thôi, ngươi tranh thủ đi đi.]

Dư Ổ thất tha thất thểu chạy ra bên ngoài, cửa vừa đẩy ra cậu đã thấy Khương Vũ tay cầm trường kiếm dính đầy máu đứng bên hồ, đôi mắt xanh xám lạnh như băng sương nhìn chằm chằm vào hồ nước, toàn thân tỏa ra hơi thở người sống chớ lại gần, thấy Dư Ổ quần áo bất chỉnh lảo đảo chạy ra, phản ứng đầu tiên của hắn là nhíu mi, sau đó khi nhìn thấy những dấu vết sâu cạn không đồng nhất trên người cậu thì đôi mắt liền tối lại, kiếm trong tay bay ra, "phanh" một tiếng đâm vào mặt băng rắn chắc, mặt băng lập tức vỡ ra, vết máu lan ra phủ kín mặt nước.

Hệ thống sắp hôn mê, [Cứu, cứu mạng a.]

Ở khoảng cách xa như vậy mà chạy tới là chuyện không thể nào, Dư Ổ bảo hệ thống làm cậu hộc máu: [Sắp xếp cho ta mắc một bệnh nan y, chỉ có Tịch Mẫn mới có thể trị khỏi bệnh này.]

Giọng nói vừa dứt yết hầu ngay lập tức cảm nhận được vị tanh ngọt, mùi máu tươi chậm rãi lan ra, máu tươi phụt ra hòa vào không khí lạnh băng tạo thành vết máu chói mắt trên tuyết, Dư Ổ té trên đất, che ngực ho khan hộc máu, [Khụ khụ khụ.... Ngươi, mau dừng lại, ngươi muốn ta hộc máu tới chết sao?]

Máu tươi đang cuồn cuộn trong cổ họng cuối cùng cũng dừng lại, Dư Ổ lúc này thực sự không còn chút sức lực nào cả, suy yếu ngã trong đống tuyết, đôi mắt yếu ớt nhìn về phía Khương Vũ. cậu đang đánh cược, đánh cược Khương Vũ thực sự thích cậu, sự thật chứng minh là cậu đã thắng. Khương Vũ ném kiếm trong tay đi, nhảy vài bước đã tới bên cạnh Dư Ổ, đem mỹ  nhân trên nền tuyết ôm vào trong ngực, mày nhíu lại, "Tiểu Ổ?"

[Dư Ổ: Giá trị sinh mệnh đang giảm xuống....]

Lời nhắc nhở xuất hiện trong tầm mắt khiến trái tim Khương Vũ nảy lên, một cảm xúc sợ hãi đầy xa lạ bao phủ đáy lòng hắn, "Ngươi sao vây? Giá trị sinh mệnh vì sao lại giảm xuống rồi?"

Dư Ổ mơ mơ màng màng nghe được mấy chữ giá trị sinh mệnh, cậu lần nữa lại khẳng định Khương Vũ là ký chủ, hệ thống bỗng thốt lên: [Trời ạ, hắn thế mà đúng là ký chủ thật.]

Khương Vũ đem Dư Ổ ôm vào trong nhà gỗ, cởi bỏ y phục bị tuyết làm cho ướt nhẹp của cậu, đem người nhét vào trong ổ chăn, hắn nhìn giá trị sinh mệnh đang không ngừng giảm xuống kia, chân tay luống cuống nắm lấy tay cậu, một lần lại một lần run rẩy kêu: "Tiểu Ổ, Tiểu Ổ,..."

"Tịch Mẫn." Dư Ổ nắm lấy tay hắn, bờ môi nhiễm máu hé mở, "Tịch Mẫn, Tịch Mẫn có thể cứu ta."

Đôi mắt xanh xám ngây ra một lát, Khương Vũ gắt gao nắm chặt đôi tay đang dần mất đi độ ấm kia, cuối cùng hắn vẫn bước ra cửa, trước lúc Dư Ổ ngất đi khoảng vài giây, hắn kéo theo Tịch Mẫn cả người đầy máu tiến vào.

Tịch Mẫn cả người đều bị đông lạnh, y bị ném tới trước giường, Khương Vũ ôm kiếm đứng cạnh, lạnh lùng phun ra hai chữ: "Cứu y."

Tịch Mẫn che ngực kéo thân thể tàn tạ tới gần, nước tuyết hòa tan tạo thành dấu vết ẩm ướt trên sàn nhà, y trước tiên nhét cho chính mình mấy viên thuốc, điểm lên mấy chỗ huyệt đạo, sau đó mới đặt hai ngón tay lên cổ tay trắng nõn của Dư Ổ, nháy mắt biểu tình của Tịch Mẫn đã thay đổi, dị đồng không thể tin được mà dựng thẳng lên: "Sao, sao lại như vậy được?"

Thân thể này đang không ngừng suy yếu, tác phẩm khuynh thế này của y mấy tháng sau sẽ biến thành xương khô, y còn chưa thành công, y không cho phép Dư Ổ chết.

Khương quốc giai đoạn trước đoạt được một vài chiến thắng nhỏ không ngừng bành trướng, sau khi Phủ quốc toàn lực xuất binh Khương Vũ ngay lập tức bị đánh cho tan rã, Phủ quốc đánh hạ từng tòa rồi lại từng tòa thành trì, Khương quốc khổ không thể nói, chỉ có thể sai sứ giả đi cầu hòa, Phủ quốc muốn bọn họ giao Thái tử Khương Vũ ra, đồng thời cũng muốn mang binh tiến vào băng nguyên.

Nghị hòa vừa kết thúc, lúc Phủ quốc đang chỉnh đốn lại binh mã muốn tiến vào băng nguyên thì một hàng ba người Dư Ổ xuất hiện ở bên ngoài lều trại.

Vì để cho Khương Vũ lưu lại một mạng Tịch Mẫn, Dư Ổ không thể không để cho hệ thống khiến cậu mắc bệnh nan y, hơn nữa bệnh này chỉ có một mình Tịch Mẫn mới có thể trị liệu, mà tất cả dược liệu đều cất giữ trong quốc khố của Phủ quốc, cho nên bọn họ không thể không quay trở về, nhưng do chiến sự nên các trạm kiểm soát nghiêm ngặt, Dư Ổ lại đang bệnh nặng không thể lăn lộn được, vì thế bọn họ chỉ có thể bại lộ ở bên ngoài quân đội Phủ quốc.

Phàn Diên nhận được tin tức ngay lập tức chạy tới, sau đó hắn ta ra lệnh bắt lấy hai người còn lại, Phàn Diên đau lòng đem Dư Ổ gầy một vòng ôm vào trong lồng ngực, trong đôi mắt ngập tràn lệ khí, "Người đâu, đem hai người này kéo xuống chém đầu."

Dư Ổ cơ linh vội vàng ôm lấy eo Phàn Diên, "Phàn Diên ca ca, đừng giết bọn họ."

Thật là, chuyện này chưa xong chuyện khác lại tới, không thể đàng hoàng ở chung với nhau sao!

"Phàn Diên ca ca đừng giết bọn họ, đệ mắc bệnh rồi, nếu không có bọn họ chắc huynh đã không thể thấy được đệ nữa rồi." Dư Ổ rơi vài giọt nước mắt, chôn mặt vào trong lồng ngực rắn chắc của nam nhân nỉ non: "Phàn Diên ca ca, huynh đừng giết bọn họ có được không?"

Mắt sói biến hóa vài lần, tầm mắt sắc bén quan sát kỹ hai người đang đứng thẳng không kiêu ngạo không siểm nịnh này, Thái tử Khương quốc bắt cóc Tiểu Ổ cùng với thần y hành tung bất định, Phàn Diên vỗ nhẹ mỹ nhân trong ngực, thấp giọng dỗ dành: "Tiểu Ổ trở về là tốt rồi."

Hắn ta tránh đi đề tài này, ôm Dư Ổ vào doanh trướng cũng không kêu hai người kia tiến vào, quân doanh đang trong giai đoạn thu dọn để đi tới băng nguyên, vì thế nơi đây vô cùng hỗn độn không có chỗ nào đặt chân, vô số binh lính tay cầm giáo mác vây quanh đẩy Khương Vũ và Tịch Mẫn vào giữa trung tâm, chỉ cần tướng quân ra lệnh một tiếng là ngay lập tức tiến lên đem hai người bằm thây vạn đoạn.

Khương Vũ cố gắng nhịn rồi lại nhịn mới không rút kiếm ra đem những người trướng mắt này giết chết, hắn nhìn mỹ nhân bị nam nhân cao lớn ôm vào trong doanh trướng mà không để lại cho hắn một ánh mắt nào, đáy lòng trở nên bạo ngược không ngừng, Tịch Mẫn đã dùng vải lụa che mắt khôi phục lại bộ dáng thanh lãnh cũng đang lẳng lặng đứng thẳng.

"Người mù." Khương Vũ nhìn các binh lính đang đi tới đi lui cách đó không xa, hắn lạnh lùng mở miệng: "Hiện giờ xem ra ngươi vẫn tương đối thuận mắt hơn, sau khi lấy được dược liệu trong hoàng cung, chúng ta cùng nhau giết chết Phàn Diên cùng Phủ Triều Dục, thế nào?"

Đôi mắt dưới lụa trắng của Tịch Mẫn khẽ giật, khóe miệng giương lên một độ cung nhỏ không dễ nhìn thấy, "Rất tốt."

Trong doanh trướng, Phàn Diên vừa đi vào đã gấp gáp cởi bỏ quần áo Dư Ổ, nhìn thấy thân thể cậu gầy đi một vòng nhưng mông thịt lại càng đẫy đà hơn, hắn ta đau lòng nhưng đồng thời bàn tay cũng không kiêng nể đánh xuống bờ mông cong mẩy của cậu, "Đĩ điếm, đây là bị địt cho gầy đi, nếu không sao mông lại lớn thêm một vòng?"

"A, Phàn Diên ca ca." Dư Ổ mềm người ngồi trong lòng nam nhân, cả người đều bị nam nhân quan sát, "Phàn Diên ca ca, đệ rất nhớ huynh."

Lỗ đít mấp máy, dâm thủy chảy ròng, Dư Ổ đúng là đang suy nghĩ, thứ cậu càng nhớ hơn đương nhiên là con cặc thô to, bệnh nan y mà hệ thống cho cậu nhìn bên ngoài không có gì khác thường, chỉ là thường thường sẽ hộc máu, điều này khiến những ngày qua Khương Vũ cùng với Tịch Mẫn chỉ nhợt nhạt thọc vào rút ra, không dám kịch liệt đụ cậu, khiến cho thân thể dâm dục của cậu không sao thỏa mãn, vài lần cậu cởi hết câu dẫn mà Khương Vũ chỉ làm qua loa, sau đó đem cặc chôn trong thân thể rồi ôm cậu ngủ, điều này làm Dư Ổ vô cùng buồn bực.

"Phàn Diên ca ca...." Thanh âm mềm dẻo giống như mèo nhỏ tới kỳ động dục, mềm mại như bông câu lấy Phàn Diên, mỹ nhân ở trong ngực, hơn nữa nửa năm nay hắn ta cũng không được giải quyết dục vọng, tất cả đè nén đều bùng lên ngay lúc này, Phàn Diên móc buồi lớn đỏ tím ra ôm lấy Dư Ổ chọc một phát địt vào bên trong, đút một phát lút cán, hai người đều thỏa mãn thở ra một hơi.

"A.... Phàn Diên ca ca..... thật sâu....."

"Cặc Phàn Diên ca ca thật lớn.... thoải mái.... ha....."

Bàn tay nắn bóp mông thịt không ngừng, Phàn Diên vừa địt vừa đi tới giường, "Đĩ đực, đệ là nhớ buồi gân của ta đúng không?"

"A....ưm.... ha.... a.....đúng vậy..... đúng vậy..... Tiểu Ổ nhớ buồi lớn của ca ca...."

Dư Ổ bị đè lên giường, cả người vô lực ghé lên trên, cái mông nâng lên cao, lỗ đít cắn mút cặc bự không ngừng, dâm thủy "òm ọp òm ọp" chảy ra theo động tác đâm chọc, chỉ chốc lát sau đã chảy ướt cả chân, cảm giác bị mạnh mẽ địt vào làm cậu sung sướng, bờ môi khẽ hé ra, thè đầu lưỡi ra bên ngoài, ánh mắt mê ly, toàn thân đều là mị thái dâm đãng, "A.... a.... ha.... sâu quá....."

"Đĩ điếm." Bàn tay Phàn Diên thô bạo xoa nắn hai cánh mông đĩ thành màu đỏ, hắn đem hai bờ mông banh mạnh ra, cặc lớn địt mạnh vào giống như muốn nhét thêm cả trứng dái vào trong lỗ đít đỏ tươi, nhìn biểu cảm dâm đãng của mỹ nhân dưới thân, lại nghĩ tới nửa năm qua cậu cũng đĩ thõa nằm dưới thân người khác rên rỉ cầu địt như vậy, cảm giác ghen tức từ đáy lòng không ngừng tràn ra, "Bé hư không có lương tâm, hơn nửa năm không gặp, chỉ biết cặc lớn của Phàn Diên ca ca."

"A... a...." Dư Ổ thở hổn hển phản bác, "Ha.... nói bậy.... a...."

Rõ ràng ngươi vừa thấy mặt liền đem ta lột sạch, hiện giờ địt vào lại nói ta dâm đãng, oan uổng chết đi được, "Phàn Diên ca ca hư....."

"Không xấu sao có thể đem Tiểu Ổ địt tới thoải mái như vậy."

"A.... a.....ha....."

Trong trướng hai người địt nhau tới vui sướng tràn trề, Khương Vũ cùng với Tịch Mẫn bên ngoài trướng thính lực tốt nghe thấy đều nhíu mày lại, vì lo lắng cho thân thể của Dư Ổ mà họ không dám đụ địt quá mức, vậy mà tên nam nhân này chỉ biết lo cho cảm giác của mình.

Bên ngoài truyền tới tiếng đánh nhau, chờ tới khi ha người xông vào bên trong doanh trướng liền nhìn thấy Phàn Diên với làn da màu đồng, cơ bắp nở nang đang bóp chặt eo mỹ nhân, gân xanh trên thái dương nổi lên, ở trong thân thể mỹ nhân hung hăng chọc ngoáy, thân thể xinh đẹp giờ đây nhiễm hồng đầy dâm loạn, cặc nhỏ phun ra tinh dịch loãng, bị địt tới há miệng thè lưỡi ra ngoài, giống như một con búp bê vải rách nát.

Khương Vũ cầm trường kiếm dính đầy máu trong tay, máu tươi theo mũi kiếm chảy xuống từng giọt từng giọt, binh lính ngoài cửa xốc lên mành che muốn tiến vào, Phàn Diên túm chăn che đi người trong ngực, lạnh giọng quát lớn: "Cút ngay!"

Bên ngoài doanh trướng có vô số binh lính bao quanh, bầu không khí trong trướng cũng đang giương cung bạt kiếm, Dư Ổ bị sát khí bừng bừng của ba người làm cho bừng tỉnh, cậu kẹp lấy đầu buồi trong lỗ đít không muốn buông ra, vô lực mềm giọng hỏi: "Các ngươi đây là muốn làm gì?"

Lỗ thịt co rút lại, đôi mắt hồ ly mê say thúc giục, "A..... ha.... ưm.... Phàn Diên ca ca......"

Nhìn hai tên gian phu của người yêu đang đứng trong trướng, Phàn Diên giận sôi máu ôm mông không ngừng địt vào, đôi chân tuyết trắng thon dài mở rộng, cu nhỏ phấn nộn đáng thương hề hề chảy ra dịch nhầy, lỗ đít đỏ tươi đói khát phun ra nuốt vào buồi gân đỏ tím, ăn đến không còn một kẽ hở, dâm đãng cực kỳ.

Do bận tâm tới thân thể của mỹ nhân nên Khương Vũ cùng Tịch Mẫn mấy ngày nay không được thỏa mãn dục vọng, giờ đây gặp cảnh này liền sôi nổi đứng lên, Dư Ổ nhìn bộ dáng Khương Vũ cầm kiếm mà có cảm giác chính cung bắt gian gian phu, cậu sợ ngay sau đó hắn sẽ rút kiếm đâm tới, nhưng cuối cùng Khương Vũ chỉ vứt kiếm "loảng xoảng" xuống đất, bước vài bước tới trước mặt Dư Ổ, nâng bàn tay vỗ vỗ khuôn mặt mê ly của cậu, "Đúng là không nên nảy sinh thương tiếc với ngươi."

Thương tiếc thân thể cậu thân thể không tốt, vậy mà một giây sau cậu đã nằm dưới thân người khác rên rỉ cầu đụ.

Phàn Diên đánh bay bàn tay Khương Vũ, lạnh giọng quát lớn: "Tên chất tử nho nhỏ của Khương quốc cũng dám nhúng chàm Tiểu Ổ, ngươi còn muốn mạng hay không?"

Dư Ổ đang kẹp chặt cặc bự, vừa mới khơi mào cuộc chiến: "......"

Bàn chân đè lên giữa háng Khương Vũ, từng chút từng chút giẫm lên căn cặc đứng thẳng, muốn, muốn càng nhiều cặc lớn địt nát cậu.

Chỉ là không được như cậu mong muốn, thân địa vị cao như Phàn Diên nào cho phép một chất tử của Khương quốc cùng thần y giang hồ cùng hắn chia sẻ người thương, thời khắc cặc lớn được rút ra cũng là lúc trong trướng vang lên tiếng đánh nhau, Dư Ổ ngây ngốc không thôi, đồ vật bài trí trong trướng ngã trái ngã phải, chỉ có chỗ giường mà Dư Ổ đang nằm là hoàn hảo không bị tổn hao gì, cuối cùng cậu không thể nhịn được nữa, [Hệ thống, phun máu.]

Hệ thống hưng phấn: [Có ngay!]

Trong nháy mắt máu tươi giống như không muốn sống không ngừng phun ra từ trong miệng Dư Ổ, cậu vô lực nằm ghé trên giường, [Ngươi mẹ nó có muốn ta sống tốt hay không? Phun nhiều như vậy hợp lí sao hả?]

Ba người đang đánh nhau lập tức dừng lại, người phía trước người phía sau tiếp nối đi đến bên Dư Ổ, khóe miệng mỹ nhân dính đầy máu, vẻ dâm đãng cũng biến thành yếu đuối đáng thương, Tịch Mẫn nhanh chóng bắt mạch, đôi lông mày càng ngày càng nhăn lại, "Chúng ta cần nhanh chóng trở về hoàng cung Phủ quốc."

Sau vài câu giải thích ngắn gọn, Phàn Diên liền biết được ngọn nguồn, hắn ta ngay lập tức sai người nhổ trại trở về, Phàn Diên cố gắng nhịn xuống xúc động muốn giết hai người kia mà ôm lấy mỹ nhân suy nhược trở về hoàng cung.

Lữ Tùng ở trong trướng xa xôi đang cùng binh lính phiên vân phúc vũ nhận được tin tức liền đẩy binh lính bị gã hút khô ra, nhanh chóng mặc y phục đuổi theo đại quân, ven đường có vô số binh lính nở nụ cười dâm đãng đưa tay sờ mó thân thể gã, chờ tới lúc gã chạy tới, Phàn Diên đang ôm Dư Ổ lên xe ngựa, nhưng tầm mắt của gã lại bị thu hút bởi thanh niên lãnh khốc mặt mày lạnh lùng dẫn đầu xe ngựa, nhìn vẻ mặt lạnh lùng kia, gã ngay lập tức lui về phía sau vài bước rồi "phanh" một tiếng ngã ngồi trên mặt đất, dù ngã như thế gã cũng muốn bò về phía sau, trong mắt toàn là sự sợ hãi nồng đậm, nói năng lộn xộn gọi hệ thống: [Khương Vũ, Khương Vũ, là Khương Vũ, ta, ta sao có thể bị đưa lên bảng săn giết?]

Trên xe ngựa, Phàn Diên vuốt ve da thịt oánh nhuận của người trong lòng, nhéo nhéo cánh mũi của cậu, bất đắc dĩ thở dài: "Đệ thật không sợ lưu lại bóng ma tâm lí cho ta." 

Mặc cho ai đang đụ được một nửa mà người kia bỗng hộc máu thì đều sẽ dính gánh nặng tâm lý.

"Hai tên gian phu kia của đệ tạm thời ta sẽ buông tha, nếu họ không chữa được cho đệ thì ta sẽ cho họ vào mười tám tầng địa ngục, hiểu không, Tiểu Ổ." Phàn Diên vừa lầm bầm vừa hôn hôn khuôn mặt nhỏ của mỹ nhân, trong mắt đầy ôn nhu: "Cho nên đệ phải nhanh khỏe lên, Tiểu Ổ còn phải làm tân lang nhỏ của Phàn Diên ca ca."

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương sau sẽ tiết lộ thân phận thật của Khương Vũ nhé, mà thế giới này cũng sắp kết thúc rồi, tất nhiên là SE rồi, còn SE theo cách nào thì chờ nhé các bà.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.