Ngươi nói gì?! Xảy ra án mạng ư?!”
Tiết Kỳ giật mình biến sắc, Diêu thị cũng thất thần thốt lên:
“Thế tử, là ai gặp chuyện vậy?”
Bùi Yến đáp:
“Trong thư viện có người mất tích, hơn phân nửa khả năng là đã gặp nạn. Nhưng người đó không phải Tiết Trạm, hai vị chớ nên hoảng hốt.”
Giọng hắn dồn dập, lời dứt liền quay sang Khương Ly nói tiếp:
“Vị tiên sinh mà ta nói chính là Tuân Sơn tiên sinh. Vì việc này mà ông kinh hãi, bệnh cũ tái phát, tình thế khá nguy kịch, xin Tiết cô nương lập tức đến xem một chuyến.”
Khương Ly vội bước lên, hỏi:
“Lên đường ngay ư?”
“Ngay bây giờ.” Bùi Yến gật đầu.
“Được, ta đi lấy hòm thuốc, đợi ta một lát.”
Nàng nói xong liền rảo bước đi, Bùi Yến lại nhắc:
“Trên núi gió lạnh.”
“Biết rồi—”
Khương Ly không ngoảnh lại, dứt câu đã ra khỏi tiền viện trong chớp mắt.
Tình thế rõ ràng chẳng cần Tiết Kỳ cho phép. Ông sững người, liền hỏi:
“Linh nhi… à không, Bùi thế tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người mất tích là ai? Sao lại nói có khả năng gặp hại, ý ngươi là… người ấy vẫn chưa chết?”
Bùi Yến trầm giọng:
“Kẻ mất tích là Phó Hoài Cẩn, con trai của Lại bộ thị lang Phó Tông Nguyên. Sáng nay hắn đột nhiên biến mất, người trong thư viện đã tìm cả ngày không thấy tung tích. Trong phòng để lại dấu vết máu, nghi là gặp chuyện chẳng lành, song chưa tìm thấy thi thể nên chưa thể kết luận. Thầy vốn định trình báo quan phủ, nhưng thân phận Phó Hoài Cẩn không tầm thường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-le-truong-an/4897020/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.