Trên đường đến phủ Nghĩa Dương công chúa, Hoài Tịch khẽ nói:
“Cô nương, vị Giang Lăng Tiểu quận vương kia năm nay đã ngoài hai mươi ba tuổi, thế mà vẫn chưa cưới thê. Vì cô nương mà lập nên y quan trủng, chưa kể còn noi theo thói quen của cô nương, thường ngày giúp đỡ trẻ nhỏ nơi tế bệnh phường. Hắn đối với cô nương quả thật thâm tình.”
Nàng lại chớp cặp mắt hạnh, hỏi tiếp:
“Cô nương, năm đó Tiểu quận vương cầu xin ban hôn, rốt cuộc đã nói thế nào?”
Khương Ly nghiêng mắt liếc nàng một cái:
“Năm đó cầu hôn, chẳng qua là bất đắc dĩ mà thôi.”
Hoài Tịch không tin, liền nói:
“Nhưng mà, thánh chỉ một khi ban xuống, há có thể trái nghịch? Nếu Tiểu quận vương vô tình với cô nương, sao có thể vì một vị trí Quận vương phi mà tự mình mạo hiểm? Nếu hắn biết cô nương vẫn còn tại thế…”
Khương Ly lắc đầu:
“Không cần để hắn biết.”
Hoài Tịch lại hỏi:
“Thế còn cô nương? Trong lòng cô nương với Tiểu quận vương có chút tâm ý nào chăng?”
Thấy nàng tràn đầy hiếu kỳ, Khương Ly liền vươn tay gõ khẽ vào trán nàng:
“Hỏi gì mà lắm thế? Ta cùng hắn năm đó chỉ có tình bằng hữu giữa y giả và bệnh nhân, lại có đồng môn chi giao, tuy khá hợp ý, nhưng tuyệt không có tư tình nam nữ.”
Nói đến đây, ánh mắt nàng thoáng tối lại:
“Chỉ là năm đó sau khi biến cố xảy ra, hắn từng vì họ Ngụy mà chạy đôn chạy đáo, hao tâm tổn sức. Ta rốt cuộc nợ hắn ân tình to lớn, đến lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-le-truong-an/4891857/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.