" Khải Khải, dậy đi, dậy đi, anh có chịu dậy không hở?" - Ngô Kỳ nằm cạnh Nguyên Khải, cả tối dù không được ngủ bao nhiêu, nhưng cậu đã thức dậy từ sớm, thuận tay lôi Nguyên Khải dậy.
" Ưm...anh muốn ngủ " - Thanh âm trầm lắng vang lên qua lớp drap giường.
" Anh không dậy thì thôi, nằm đó luôn đi." - Nói xong Ngô Kỳ tung mền, định bước xuống giường.
Thật ra bây giờ chỉ mới 7h sáng thôi, còn rất sớm, đây cũng không phải giờ sinh học của cả hai. Nhưng Ngô Kỳ cảm thấy ngại ngùng đến nỗi cậu không thể ở trên giường thêm phút giây nào nữa. Hai mặt cậu cứ đỏ bừng từ tối hôm qua đến giờ, chẳng dịu bớt chút xíu gì.
" Này, em định đi đâu? Anh còn nằm là em không được dậy. " - Nguyên Khải kéo cánh tay Ngô Kỳ, làm cậu chao đảo ngã lại xuống giường, anh lợi dụng cậu còn mơ màng liền lôi cơ thể nhỏ nhắn mềm nhũn kia vào lòng, ôm chắc nịch, rồi kéo mền, ngủ tiếp.
Hai người nằm sát rạt nhau, hơi thở Nguyên Khải phả vào trong tóc Ngô Kỳ, nóng lắm, nên làm mặt cậu đỏ hơn nữa. Ngô Kỳ cũng rất ngoan ngoãn nằm im, mặc cho Nguyên Khải ôm cậu chặt đến không thở được.
Từ khi Nguyên Khải đi kiếm vợ mình rồi năn nỉ ỉ ôi xin tha thứ cho vụ việc động trời kia, thì hai người đã về sống chung. Nguyên Khải ra ngoài thuê một căn hộ sống chung với Ngô Kỳ. Còn căn biệt thự kia phó thác cho Bối Nhi tự xử. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-lang-an-bap/3012519/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.