Bóng đêm thê lương, mây đen giấu đi ánh trăng, cỏ lau loạn khiêu, xung quanh mờ mịt. Nàng gấp gáp bôn tẩu, lại khôngtìm được đường ra. Vội vàng gạt ra bụi cỏ lau, sức cùng lực kiệt, thầmnghĩ tìm chỗ nghỉ ngơi. Đột nhiên bị vấp phải một thứ gì đó, nhào ngãlên một bộ ngực dày rộng.
“Lôi Tiêu?!” Nàng nhận ra nam tử nằm bên dưới.
Nghe thấy tiếng gọi, hắn mở tomắt, cùng nàng tướng vọng, bốn mắt nhìn nhau, dường như đã có mấy đời.Hắn mở ra cánh tay ôm chặt nàng.
Ngưng Yên mừng đến phát khóc. “Ngươi không chết. . . . . .”
Hắn di ra một bàn tay, chạm vàochân mày của nàng. Ngưng Yên rớt nước mắt, một giọt hai giọt, rơi xuốngtrên khuôn mặt hắn, rơi xuống trên vết sẹo kia.
Ngưng Yên cả tinh thần và cơ thể đều quá mệt mỏi, cúi người ôm hắn. Bỗng nhiên thấy chỗ nào cũng khôngmuốn đi, ở bên cạnh hắn, nàng cảm thấy yên lòng.
Nàng nghẹn ngào nói: “Lôi Tiêu, bọn họ muốn bắt ta hại ngươi, ngươi phải chạy trốn a ——”
Thốt nhiên một đạo ánh sángchiếu đến, là ai mang đèn đến?! Ánh sáng kia làm nàng thật chói mắt.Nàng kêu lên: “Ai? Tránh ra, tránh ra!”
Đúng lúc đó, Ngưng Yên từ trongmộng bừng tỉnh. Nheo lại mắt, nàng thấy bên giường có một người, ngườinọ đang cầm đèn soi vào nàng.
Nhìn lên xa hơn, liền thấy Thiệu Tứ Phương trương ra kia khuôn mặt lạnh lùng. Hắn cũng đang cúi xuốngtrừng nàng, đôi mắt lạnh lẽo làm nàng kinh hãi.
“Ngươi tới chỗ này làm cái gì —— ưm. . . . . .” Bên cạnh có người bịt miệng nàng. Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-la-sat/131678/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.