Nháy mắt, ngày trôi qua, Tôn Vô Cực lại đến dưới chân núi này. Hắn tới thăm huynh đệ bị thương, trước đó vài ngày, nghe thấy hoàng thành bị thích khách xâm nhập đánhcắp dược liệu trân quý, đoán là Mộ Dung Biệt Nhạc làm, như vậy —— Hắc La sát hẳn là không thành vấn đề.
Đi vào núi rừng, đứng ở trướcmột thác nước. Dòng nước lao nhanh giống như từ đám mây thẳng chảyxuống, kích khởi giàn giụa bọt nước. Hắn phe phẩy nhẹ cánh quạt, cườinhìn dòng nước ngày đêm lao nhanh.
Trên vách đá bên thác nước có người đề tự ——
Chân nguyên lưu bất tẫn, phi hạ tối cao phong. Trường quải nhất thất luyện, bôn lai sơn vạn lí.
Đằng không tật phong vũ, phún vân khoát tâm hung. Phủ chú đàm thiên xích, thâm tàng hoặc hữu long.*
(*)Hu hu thơ thẩn làm mình ngồi mò khổ quá T_T. Đại ý là:
Chân nguồn chảy không bao giờ cạn, lao xuống từ ngọn núi cao nhất.
Treo lên dài chỉ bằng một dải lụa, lại chạy tới vạn dặm núi.
Gió mưa bay nhanh lên không, phun mây tâm trí thông suốt.
Cúi đầu xuống đầm sâu ngàn thước, ẩn sâu có lẽ có rồng.
Hắn thu lại quạt, đuôi quạt chèn vào sau thắt lưng. Nơi này giấu không phải rồng, mà là bằng hữu thần ycủa hắn. Tôn Vô Cực ẩn người vào thác nước.
Lại lấy khinh công đạp núi đá mà lên, trong giây lát đi tới đỉnh thác nước, xuyên qua rừng hoa đào, đivào đầy tiếng chim hương hoa Vong Cơ Các.
Bảo Hi vội vàng đến dẫn hắn vàophòng, sau khi hỏi thăm qua đã thoát ly hiểm cảnh Lôi Tiêu, hắn cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-la-sat/131677/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.