"Bỏ tay ra!"
"Con bị thương ở mặt chứ đâu có bị ở tay?"
"Ở mặt thì sao mà nhìn thấy mà bôi thuốc?"
"Con tự soi gương!"
"Để im!"
Lam Bảo Thy ra sức gạt tay từ chối sự giúp đỡ của ông chú, còn Giang Đình Cẩm thì liên tục đập bôm bốp vào mu bàn tay trắng nõn của cô, nhất quyết không cho tự làm. Một hồi lâu sau cô cũng bất lực, đành ngoan ngoãn ngồi im cho chú Giang bôi thuốc cho mình.
"Hai người bớt tình tứ lại dùm!"
"Mày im!"
"Mày đang làm phiền tao đọc báo đấy!"
"Vậy cút ra ngoài!"
"Tao què, mày tự đi đi!"
"Vậy kêu Lục Nam vô khiêng ra!"
"Bảo Thy chỉ bị thương ở mặt, hai người tự đi đi!"
"Mày là đàn ông, nhường con gái đi!"
"Tao người tàn tật, không nhường tao thôi mắc gì tao phải nhường!"
"Mày què một chân chứ phải què cả hai!"
"Không đi được!"
"Không cút thì câm miệng!"
"Vậy thì hai người cũng bớt cơm chó lại!"
"Nó là cháu tao!"
"Không phải cháu ruột!"
"Cũng không thể!"
"Thôi!!!!!!"
"Ahhhzz."
"Chú bớt nói vài câu đi!"
"Còn anh Thành Vân, em với chú Đình Cẩm chỉ là chú cháu bình thường thôi, anh đừng hiểu lầm!"
"Ai nhìn cậu ta quan tâm em như vậy cũng sẽ nghĩ giống anh thôi!" Quý Thành Vân ngao ngán nhìn hai người, nhếch vai lên một cái rồi tiếp tục đọc báo.
"Haizz."
Lam Bảo Thy thở dài. Quý Thành Vân nói không sai, nhìn người đàn ông trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-huyen/2770660/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.