Edit: Ư Ư
Cô kinh ngạc: "Vì sao lại không thể?"
【 Người phong ấn linh hồn của Dư Trần vào cơ thể của mèo đen là ký chủ, nêu anh ta làm ký chủ bị thương thì anh ta sẽ bị khóa lại trong cơ thể mèo đen vĩnh viễn. 】
Hóa ra là thế, may thế chứ lại.
Đồng hồ treo tường đã chỉ tới năm giờ bốn mươi phút chiều, cô đã ngủ cả một ngày rồi
Cũng khó trách, trong ngôi mộ kia thì không được nghỉ ngơi, không lo lắng ác quỷ thì lo cương thi.
Cô vẫn cảm thấy cơ thể rất mệt mỏi, đôi mắt khô khốc muốn ngủ. Ở trong mộ mấy ngày nên cơ thể bây giờ vừa hôi vừa bẩn, tóc còn bết lại dính trên trán, cô đứng dậy lại thấy Dư Trần đang nhìn mình chằm chằm.
Cô không thoải mái nói: "Anh đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy, đi vào trong cơ thể của mèo đen đi."
Dư Trần thoạt nhìn giống như một vị tiên không nhiễm bụi trần mà không giống như một con quỷ, khuôn mặt đẹp trai hơn tất cả những tiểu thịt tươi đang nổi làm người ta muốn liếm màn hình, giọng nói lạnh nhạt trầm thấp vang lên: "Bổn tọa đói bụng."
Thẩm Ngư sửng sốt, "Một con quỷ thì đói cái chi mô rứa?"
Dư Trần phất tay áo, sắc mặt bắt đầu lạnh đần.
Không khí trong phòng trở nên lạnh lẽo làm Thẩm Ngư run rẩy, cô vội vàng nói: "Ăn ăn ăn, tôi lập tức đi nấu cho anh đây."
Vừa dứt lời thì độ ấm trong không khí lập tức trở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-xin-can-than/1882597/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.