Edit: Ư Ư
Ánh mắt Uyên Thư Mặc nhìn chằm chằm về phía quan tài thủy tinh, đó là ánh mắt nhìn về phía người mình yêu nhất.
Hắn lung lay bước từng bước về phía quan tài
Thẩm Ngư và Bạch Lạc cũng đi theo phía sau
Càng ngày càng gần quan tài, khuôn mặt của Uyên Thư Mặc cũng càng ngày càng đau khổ.
Cuối cùng cũng đi tới quan tài thủy tinh, Thẩm Ngư là người cuối cùng bước tới, cô khiếp sợ nhìn người đang nằm trong quan tài
Trong quan tài có hai người đang nằm, một người là Uyên Thư Mặc, người còn lại là một thiếu niên
Khuôn mặt của thiếu niên kia rất đẹp, dù đã mất đi những vẫn còn có thể nhìn ra vẻ linh động trên khuôn mặt đó.
Mà khuôn mặt của thiếu niên và Bạch Lạc lại giống nhau như đúc.
Khuôn mặt Bạch Lạc tái nhợt lùi về phía sau vài bước
Sự chú ý của Thẩm Ngư bị dòng chữ bên cạnh quan tài hấp dẫn, cô ngồi xổm xuống lẩm bẩm mở miệng: "Ôi mẹ ơi."
Uyên Thư Mặc ngồi bên cạnh quan tài thủy tinh cười nhạt: "Ta đã nhớ lại."
Người mờ mịt nhất là Bạch Lạc, cậu không nghĩ tới người trong quan tài lại giống mình đến vậy, giống như được đúc ra từ một khuôn, điểm khác biệt duy nhất là người này để tóc dài và có một hoa văn trên trán.
"Đã tìm được người anh ấy yêu rồi, chị Ngư, chúng ta về thôi." Bạch Lạc có cảm giác muốn chạy trốn, nơi này làm cậu cảm thấy rất không thoải mái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-xin-can-than/1882592/chuong-285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.