Edit: Ư Ư
Vừa tìm thấy cô lại nhìn thấy cô đứng gần một nam sinh, hai người nói chuyện rất thân mật, thậm chí cô còn nở nụ cười, khi cô cười đôi mắt sẽ cong cong, trong suốt giống như một bầu trời đầy sao vậy.
Nhưng bây giờ cô đang cười với một người khác.
Sự ghen ghét trong lòng làm hắn thiếu chút nữa là không khống chế được đi tới giết chết nam sinh kia
Không thể, nếu cô nhìn thấy hắn giết người chắc chắn sẽ sợ hãi hắn, sẽ không tới gần hắn nữa.
Thẩm Ngư không biết Kỳ Cừu đang nghĩ gì, cô nhìn nhìn sắc trời, quá muộn rồi: "Đã tối rồi, chúng ta nhanh chóng tìm thôn đi."
"Tìm một cái thôn không bao giờ đi ra ngoài nữa, tôi không thích ngày nào cũng phải ăn mì tôm, tôi muốn ăn rau tôi muốn ăn đùi gà!"
Nói đến là cô lại nhớ đến các loại đồ ăn, đã bao lâu không được ăn những món này rồi.
Cô cũng không biết lời nói của cô, mang theo mong muốn vĩnh viễn ở bên nhau, vĩnh viễn không ra ngoài, vẫn luôn ở trong cái thôn kia, chỉ có cô và hắn
Kỳ Cừu cảm thấy sự u ám dần dần biến mất và thay vào đó là sự vui sướng lấp đầy trái tim.
Hắn nâng đôi mắt ngây ngẩn nhìn Thẩm Ngư, giọng nói khàn khàn khác thường: "Thật sao?"
Thẩm Ngư không hiểu biểu tình của hắn là sao, gật gật đầu: "Thật... Thật mà."
Kỳ Cừ ngồi thẳng người, "Cô giáo, cô lái xe đi."
"Sao lại giống tên ngốc vậy chứ?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-xin-can-than/1882555/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.