Hà Phương đã ba bốn năm chưa về thôn, các gia đình đi ngang qua đều thấy xa lạ, người dân trong thôn cũng không biết bà, nhìn chằm chằm bà và Lý Tiểu Ngư hồi lâu, nhìn thấy bà và cô vào ngôi nhà hàng năm để không mới biết là ai.
Chỉ qua buổi trưa, toàn bộ người trong đều biết gia đình Lý Khang ( chồng của Hà Phương) đã trở lại, nhà máy trên trấn đóng cửa, lời ra tiếng vào đều đang nói về nhà Lý Khang.
Hà Phương đang quét tước nhà cửa, Lý Tiểu Ngư được Hà Phương bảo ngồi trên ghế nhỏ trước của, trong miệng ăn kẹo, hai má phình phình, nhìn mấy đứa trẻ chạy ngang qua.
Lý Tiểu Ngư đã 13 tuổi, học sơ nhị, thành tích khá tốt, tính tình bình bình tĩnh tĩnh, không thích chơi đùa, người khác đang chơi, cô chỉ ngồi một bên nhìn người khác chơi.
Khuôn mặt thanh tú, đôi mắt giống Hà Phương, vừa to vừa tròn, hàng mi vừa dài vừa cong, ngồi trên ghế nhỏ, giống như búp bê, tinh xảo đáng yêu.
Những đứa trẻ chạy qua đều nhìn trộm cô, lại không dám tới gần, có một người lớn mật chạy đến trước mặt cô, hỏi cô là ai.
Trong miệng Lý Tiểu Ngư đầy kẹo, nói chuyện hàm hàm hồ hồ, “Lôi tôm bùn……”
Đứa bé kia không nghe rõ, “Lôi cái gì?”
Lý Tiểu Ngư cắn cắn, mới đọc rõ ràng tên của mình, cô lớn lên ở thành phố, tiếng nói cũng là tiếng phổ thông: “Lý Tiểu Ngư.”
Nói xong, cô móc kẹo đưa cho mấy đứa bé đó, mấy đứa trẻ mừng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-xin-can-than/1882428/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.