Thật sự không chịu nổi, Thẩm Ngư nghĩ tới hoàn thành 50% nhiệm vụ, đứng lên ngó trái ngó phải, cửa ngoài bị đóng chặt, căn bản không ra ngoài được, chỉ có thể trèo lên tường để ra ngoài, theo nhân thiết, nàng không thể sử dụng bất luận đạo cụ gì, đành phải bê ghế tới, đứng lên trên, dựa vào nó leo lên.
May mắn bốn phía cũng không có những người khác, Thẩm Ngư vén váy, nhảy nhảy đến trên tường, ai biết ghế dựa kia đã cũ, không chịu được sức nặng, kẽo kẹt một tiếng gãy thành hai đoạn, Thẩm Ngư may mắn đã ghé vào trên tường, không ngã xuống.
Sợ hãi vỗ vỗ ngực, nàng đi xuống nhìn ra xa, rũ mắt đối diện với một đôi mắt thâm thúy, hoảng sợ.
Người nọ một thân long bào, tóc buộc lỏng ở sau đầu, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ, bộ dáng quen thuộc làm Mục Vũ mở to hai mắt nhìn.
Hắn…… Sao hắn lại tới đây?
Bạc Ngôn Thần cũng không nghĩ tới nàng sẽ to gan như vậy, trèo tường ra ngoài, không hề có hình tượng vén làn váy, lộ ra quần bên trong, nhất thời không biết nói gì.
Thẩm Ngư vội bình ổn lại tâm tình, cười hì hì thu chân lain, giả ngu: “Ha ha ha, ta chỉ là cảm thấy nơi này ngắm phong cảnh rất tốt, ngươi có muốn lên đây không?”
Bạc Ngôn Thần hơi kinh ngạc, nàng không hành lễ cũng thôi đi, còn vọng tưởng lừa gạt một đế vương như hắn, đặy tay sau lưng, khóe miệng run rẩy vài cái, nói: “Xuống dưới.”
Thẩm Ngư hơi sửng sốt, hắn…… Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-xin-can-than/1882411/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.