Mọi người lui ra, chỉ còn lại công công đi theo nam nhân đã lâu, lén lút nhìn nam nhân một cái, một lát sau mới gục đầu xuống che đi sự kinh ngạc nơi đáy mắt.
Đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy Hoàng Thượng có biểu tình như vậy, không khỏi nhiều lời một câu: “Hoàng Thượng, Đông Viện đường đã lâu không có người ở, bên trong mọc đầy cỏ dại, căn bản không thể ở được.”
Nam nhân nhàn nhạt nhìn ông một cái.
Đoạn công công vội quỳ xuống đất, mồ hôi lạnh ứa ra, “Nô tài lắm miệng, Hoàng Thượng tha mạng.”
*
Đông Viện đường hoang phế đã lâu, bên ngoài cỏ dại mọc đầy đường, đoạn đường hẻo lánh, cách chính điện xa nhất, một đường đi tới, một phi tử cũng chưa gặp được.
【 Bạc Ngôn Thần xử lý triều chính, không nạp phi, hậu cung trống vắng, ngay cả nha hoàn thông phòng cũng không có. 】
“Vậy hắn có bao nhiêu tịch mịch a……” Thẩm Ngư không thể tin tưởng, chửi thầm trong lòng.
【………】
Thẩm Ngư nói tiếp: “Không phải hắn vẫn còn là xử nam đi?”
【 Không, không rõ ràng lắm. 】Giọng nói máy móc của hệ thống đều không xong, càng làm Thẩm Ngư chấn động, nghẹn cười cúi đầu không để hạ nhân kéo nàng tới đây nhìn thấy.
Hạ nhân kéo nàng đi thấy thân thể nàng rung rung, còn tưởng rằng nàng bi thương đang khóc thút thít, không khỏi thả chậm bước chân.
“Tôi cảm thấy hắn hẳn là không được…… Một nam nhân chính trực tráng niên, huyết khí phương cương, một nữ nhân đều không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-xin-can-than/1882410/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.