Thẩm Ngư nghe hắn nói, không khỏi thở dài nhẹ nhõm: “Cậu đã nói với tôi, cậu quên rồi à.” Ngữ khí không hề chột dạ, Thẩm Ngư thiếu cảnh giác, lại phạm phải một sai lầm cấp thấp như vậy, mày mà hắn vẫn còn nhỏ, gạt qua rất đơn giản. 
Mộ Cung Mặc mí mắt chậm rãi khép lại, “Cạu buông tôi ra đi, cậu chạy một mình có thể thoát được, kéo theo tôi nếu bị bắt…… Chúng ta… Chúng ta đều sẽ chết.” 
Thẩm Ngư xoa xoa mồ hôi trên trán, cơ thể này không cao bằng Mộ Cung Mặc, kéo hắn đi về phía trước, hai chân đã bắt đầu nhũn ra, “Không có việc gì, một lúc nữa có người, chúng ta sẽ an toàn.” 
“Cậu… Cậu tên là gì?” 
“Thẩm Ngư, tôi tên là Thẩm Ngư” 
“Ân.” 
* 
12 năm sau. 
Trong căn nhà 1 phòng khách 3 phòng ngủ, trong tiểu khu phía Bắc, trang hoàng ấm áp, trên bàn để 3 đĩa đồ ăn, đã lạnh từ lâu, một người phụ nữ từ trong phòng đi ra, ăn cơm xong, dọn dẹp chén đũa, lại xoay người vào phòng. 
Cửa phòng bên cạnh mở ra, một cô gái đi ra, nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn, nhấc chân đi đến phòng bếp lấy một chén cơm, ngồi trước bàn, ăn cơm ở phòng khách trống rỗng. 
Người con gái đó là Thẩm Ngư, trong nhà vẫn luôn như thế, ba mẹ cô từ nhỏ đã không quan tâm cô, việc ai người nấy làm, về nhà quạnh quẽ, từ trước đến nay cô cũng không cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. 
Tất cả là do lúc đó mẹ sinh đôi, nhưng bởi vì sơ sẩy, chị gái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-xin-can-than/147366/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.