Người tới một thân tây trang giày da, trên đầu có vài sợ tóc bạc, khuôn mặt mang theo lệ khí, đôi mắt đảo qua Thẩm Ngư cuối cùng dừng trên người Mộ Cung Mặc, sắc mặt càng thêm lạnh băng, “Điện thoại.” 
“Vâng, lão đại.” Một người vội vàng móc di động ra, gọi một số rồi đưa cho ông ta. 
Ông ta tiếp nhận di động, chờ lúc bên kia nghe máy mới để điện thoại sát tai, cùng người bên kia đàm phán. 
Thẩm Ngư biết Mộ Cung Mặc sắp tỉnh, rũ đầu đợi cốt truyện đến. 
Quả nhiên, người kia mở loa, microphone vang lên một giọng nói, quanh quẩn trong kho hàng tối tăm. 
“Hắn chỉ là đứa con riêng mà thôi, mày muốn làm gì cũng được.” 
Điện thoại đô đô đô cắt đứt, người kia tay nắm thành quyền, nắm chặt di động định ném xuống dưới đất, bỗng chốc dừng lại. 
Không khí bắt đầu ngưng đọng, không ai dám phát ra một âm thanh nào, chờ đợi mệnh lệnh. 
“Cắt một miếng thịt của thằng bé, đưa cho vợ của hắn, a, tao cũng không tin Mộ Hạo thật sự không để bụng đứa con trai này.” 
“Vâng.” 
Ông ta xoay người rời khỏi kho hàng, một hàng người áo đen đi theo phía sau. 
Kho hàng tối tăm chỉ còn lại có một người áo đen, rút ra một con dao, đi về phía Mộ Cung Mặc. 
Thẩm Ngư ngẩng đầu, che trước Mộ Cung Mặc, nói, “Chú, cầu xin chú, đừng giết hắn, cầu xin chú, giết chau đi.” 
Người áo đen sửng sốt, không nghĩ tới cô bé này lại dũng cảm như vậy, nhưng nghĩ lão đại đã nói, khuôn mặt lạnh lại, muốn đặt nữ hài 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-xin-can-than/147365/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.