Editor: Do_oi96
._._._._._._._._._._._._._._._._._._._.
Bên dưới sự lạnh nhạt lại áp chế sát ý che trời.
Nhưng là hiện tại, có chút không giống trước.
Dường như Tô Yên đã cam chịu cho phép hắn lại gần.
Cúi đầu, cố tiêu hóa những cảm xúc kia.
Hiên Viên Vĩnh Hạo lại lần nữa không sợ chết dựa qua, ôm lấy người.
Thanh âm hòa hoãn, lại gần bên tai mang theo hơi thở nóng rực “Còn muốn lại cắn hai miếng sao? Không cần chính mình nghẹn hỏng.”
Tô Yên ánh mắt lại hung lại lãnh, thấy mình buông tha hắn, hắn còn không đi, lời cũng chưa nói, há mồm liền cắn qua.
Hắn rên rĩ một tiếng, sau đó dựa vào đầu vai Tô Yên, tùy ý cô cắn cổ mình.
Đem người ôm vào trong ngực, một câu cũng không nói.
‘Tí tách’ máu nhỏ giọt trên quần áo hai người, ‘tí tách’ Tô Yên vẫn tiếp tục cắn, càng ngày càng dùng sức, một chút cũng không lưu tình.
Không biết qua bao lâu, Tô Yên cắn đủ rồi, rốt cuộc buông lỏng miệng.
Miệng đầy máu, môi đỏ thắm, tóc hỗn độn, bộ dáng này, sợ là tiểu hài tử cũng bị dọa khóc.
Hiên Viên Vĩnh Hạo dựa vào vai Tô Yên, hơn phân nửa trọng lượng thân thể đều đè lên người cô.
Lông mi run lên một chút, môi trở nên trắng.
Thanh âm ôn hoà vô hại, truyền vào tai Tô Yên “Bị ai khi dễ?”
Tô Yên nhìn nơi mình cắn bị thương.
Khối da thịt kia rất khó xem, sắp bị cắn đứt.
Nhưng kìa lạ, phiền muộn trong lòng kia dường như đã đè xuống.
Tô Yên lảo đảo một bước, thân thể này vốn đã suy yếu.
Ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-nam-chu-luon-muon-tinh-ke-ta/1003694/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.