Editor: Do_oi96 ._._._._._._._._._._._._._._._._._._._. Cứ như vậy chỉ sau dăm ba câu, Tô Yên không sao mình đã bị bán đi. Người nào đó bắt đầu những ngày tháng thoải mái điều dưỡng thân thể. Cũng không biết có phải là do độc rắn chưa được giải hết hay không, Tô Yên cảm thấy... vị điện hạ này càng ngày càng dính người. Sáng sớm, sắc trời còn chưa sáng, Tô Yên đã nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập. Mở cửa, là Xuân Hoa với sắc mặt nôn nóng, "Ai nha, sao bây giờ ngươi mới mở cửa? Điện hạ dậy rồi, muốn ngươi châm nến hầu hạ điện hạ đọc《 Tạp sử 》." Nói xong, Xuân Hoa không quan tâm Tô Yên còn chưa ăn mặc chỉnh tề, trực tiếp kéo người đến tẩm điện. Hôm trời nắng gắt, Tô Yên đi pha trà cho vị chủ tử nào đó, lại bị Nam Đường tìm thấy, hối thúc trong phòng pha trà. Ngữ khí Nam Đường vẫn lạnh nhạt như lúc đầu, "Điện hạ đang tìm cô nương." Tô Yên dụi dụi mắt, gật gật đầu, "Ta qua đó ngay." Nói xong tiếp tục đứng ở bàn trà đổ nước, pha trà. Nam Đường vốn đứng ngoài cửa, nhìn Tô Yên không lập tức đi luôn, bèn đi vào phòng. Cầm bình trà trong tay cô, "Điện hạ không thích đợi, ngươi đi nhanh lên, sau này những việc này, giao cho Xuân Hoa Thu Thật làm."
Nói xong, dẫn Tô Yên đi nhanh về tẩm điện. Buổi chiều, Hiên Viên Vĩnh Hạo bị Hoàng Thượng triệu đi, nghe nói là kiểm tra công khoá của ba vị hoàng tử, thuận tiện lưu lại ăn tối, trước khi trời tối sẽ không quay về. Vốn dĩ cho rằng lần này có thể nghỉ ngơi một lát. Nhưng Hiên Viên Vĩnh Hạo đi chưa được nửa canh giờ đã quay lại. Sau đó, Tô Yên vừa mới được nghỉ ngơi uống ngụm nước, lại bị gọi đi. Bọn hạ nhân nhìn Tô Yên đột nhiên được Tam điện hạ coi trọng như vậy, vừa hâm mộ, ghen ghét vừa có chút đồng tình. Cả ngày vội vàng không kịp thở, cứ tiếp tục như vậy, còn không phải mệt chết sao? Nhưng nhìn chủ tử hận không thể một bước cũng không muốn rời khỏi Tô Yên, nha hoàn này đã cho điện hạ uống bùa mê gì chứ? Mọi người đều cho rằng, Tô Yên cả ngày đi theo hầu hạ Tam điện hạ như vậy khẳng định rất mệt mỏi. Đáng tiếc..., nàng không mệt, thậm chí còn nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều, nhưng mà người này làm cái gì cũng phải làm trước mặt cô, giống như ăn vạ vậy. Tẩm điện, Hiên Viên Vĩnh Hạo mặc quần áo làm bằng tơ lụa tốt nhất, bề ngoài có vẻ tốt hơn so với trước kia một chút, nhưng sắc mặt vẫn hơi tái. Vừa nhìn đã biết là người ốm yếu. Hắn gác đầu lên vai Tô Yên, ôm người ngồi trên giường, nhìn tư thế kia, giống như thân thể nhỏ xinh của Tô Yên đang đỡ hắn. Nhưng thực tế, cánh tay hắn lại vòng qua eo Tô Yên, không dấu vết thể hiện tâm tư của mình. Trong tay hắn cầm một quyển sách màu đen, nhưng bên ngoài lại không có gì, sạch sẽ.
Chỉ mơ hồ nhìn thấy nếp uốn bên trong trang giấy, như thể bị người lật xem không biết bao nhiêu lần. Quyển sách này là Nam Đường vừa đưa cho hắn. Lúc ấy Nam Đường hai tay dâng lên, cực kỳ trân trọng quyển sách này. Có thể nhìn ra sự cẩn thận của Nam Đường đối với quyển sách này. Đáng tiếc, khi vào trong tay Hiên Viên Vĩnh Hạo, hắn chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu, "Thỏa đáng?" "Vâng thưa điện hạ." Sau khi Nam Đường lui ra ngoài, quyển sách này hắn chưa từng mở ra. Hắn gác đầu lên vai Tô Yên, đôi mắt buông xuống, lông mi run rẩy. Đợi một lúc lâu, thấy hắn chậm chạp không lên tiếng, hô hấp đều đều. Tô Yên cho rằng hắn đã ngủ rồi, đang định bỏ tay hắn ra đứng lên. Nào biết, vừa cử động, cánh tay bên hông đã dùng sức, người phía sau đã mở mắt ra. >.....< Do_oi: Liệu rằng sẽ có... (っ˘ڡ˘ς)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]