Chương trước
Chương sau
Đương nhiên pháp lực của Thanh Quỳ không bị tước bỏ nhưng tiểu cô nương này cũng không thấy xuất hiện trước mắt Túy Lạc nữa. Thiếu mất mấy lời khiêu khích của nàng, Túy Lạc lại thấy nhàm chán. Hắn biết bản thân lại ứng với lời Cửu Cữu từng nói qua: “ngươi quá ôn nhu”, cho nên giờ chỉ biết cắn răng yên lặng nuốt chua xót vì những lời này vào lòng.



Cửu Cữu thân là yêu Vương, sự vụ lớn nhỏ cần giải quyết không ít, ngay ngày hôm đó y đã rời khỏi Đoạn phủ, trước khi đi y còn giao cho hắn một thanh chùy thủ nhưng không hề nói một câu.

Nhiệt độ lạnh lẽo làm hắn cảm nhận càng sâu sắc chùy thủ màu bạc trong tay, Túy Lạc nhăn mặt hồi lâu, cuối cùng hắn quyết định về chỗ Chu Thanh Tà xem xét tình huống trước, còn về phía Lang Vương ….. cứ tạm gác lại sau đi.

Nhưng nào ngờ vừa đẩy cửa phòng ra một cái, nhìn thấy năm lang yêu vây ngoài cửa làm tâm tình bị đè nén của hắn đột nhiên tốt đẹp hẳn lên.

Mấy tên này dùng ánh mắt hiểm ác nhìn hắn, thần sắc giống như khi đang đi săn, từng nếm qua sự lợi hại của Cửu Cữu, hồ ly phát hiện giờ phút này hắn không thấy tí cảm giác khẩn trương nào cả, thậm chí còn nóng lòng muốn so tài.

Một lang yêu nghiến răng nghiến lợi nói: “Giết ngươi, Lang Vương sẽ không còn mắc bệnh nữa.”

Túy Lạc nhăn mặt.

Giờ hắn lại biến thành bệnh tật rồi sao?

Mặc dù Lang Vương đã sớm tuyên cáo cho mọi người tầm quan trọng của Túy Lạc, nhưng vẫn có kẻ nguyện ý dùng tính mạng của mình để đổi lấy uy nghiêm của Lang Vương, đây là bất đồng giữa hồ tộc và lang tộc.

Túy Lạc cười lạnh, rũ rũ tay áo, thẳng lưng chờ công kích.

Tuy hắn là một con hắc hồ hạ tiện, nhưng không hạ tiện đến mức để kẻ khác thóa mạ thẳng vào mặt mà còn có thể bất động thanh sắc bỏ qua. huống chi hắn càng không phải là một con hồ ly đại lượng.

Xác thực mà nói, lòng dạ hắn rất hẹp hòi!

Lang yêu bổ nhào lên cùng một lúc, móng vuốt phản chiếu ánh sáng sắc bén, Túy Lạc do dự một chút, nhưng cũng không xuất chùy thủ Cửu Cữu đưa cho ra, mà tự mình tay không nghênh đón!

Cửu Cữu, ngươi đã sớm dự liệu trước ư?

Đáng tiếc ngươi đã quên, không có sự trợ giúp của ngươi, ta vẫn là yêu tinh hắc hồ có năng lực cực mạnh trong tộc.

Khả năng phối hợp của lang tộc trước nay vẫn nổi tiếng kinh người, Túy Lạc dù có cố gắng phòng thủ đến thế nào cũng không tránh khỏi bị vẽ cho mấy vệt máu, nhưng hắn không hề rơi vào thế hạ phong. bàn tay hóa thành lưỡi dao sắc bén lưu lại trên người đối phương dấu vết còn thê thảm hơn.

Lang yêu thấy không chiếm được thế thượng phong, liền cùng nhau hóa thân thành bạch lang, cùng xông vào cắn xé Túy Lạc!

“Hừ…” Túy Lạc cười lạnh, hắn vẫn đang chờ thời khắc này, cúi đầu niệm vài chú ngữ, từ trên trời giáng xuống vài đạo sấm sét làm mấy con bạch lang sát khí sớm đã nhuộm đỏ mắt sợ hãi bỏ chạy tứ tán!

Khi hóa thành người, có lẽ họ chỉ kinh ngạc tránh đi, nhưng một khi biến về nguyên hình thì nỗi sợ hãi với sấm sét trời sinh sẽ gia tăng gấp bội.

Đây là bản tính của yêu nha.

Bạch lang còn chưa kịp thoát ra khỏi trạng thái sợ hãi thì Túy Lạc đã vọt đến trước mặt một con bạch lang, trong chớp mắt túm chặt yết hầu đối phương, bạch lang bị chế trụ chỉ có thể há mồm hô hấp, không thể cắn đến cánh tay Túy Lạc.

“So với Lang Vương, các ngươi còn kém xa…” Khinh miệt tặng mấy lời này cho lũ bạch lang kia, Túy Lạc quăng con lang đang cầm trong tay lên người một con khác, con đó không kịp né tránh nên cũng bị đánh văng, kêu thảm thiết. ba con còn lại còn chưa kịp bố trí trận địa thì Túy Lạc đã đứng giữa bọn họ, miệng niệm lôi chú, tức thì ba đạo tiếng sấm xuất hiện, lấy Túy Lạc làm trung tâm, bổ vào bọn chúng!

Bạch lang sớm đã sợ đến mức xụi lơ trên mặt đất lúng ta lúng túng nhìn Túy Lạc đến gần, hắn ngồi xổm xuống ngạo mạn nói: “Cảm giác thế nào? Rốt cục kẻ nào mới là bệnh tật đây?”

Trên mỗi con lang đều có ấn ký cháy đen do bị sét đánh. nếu không phải là loài có lòng tự tôn cao ngất, thi chỉ sợ giờ này bộ lông mao trắng muốt đó có lẽ đã bốc mùi khai rồi.

Thanh niên tuấn mỹ cười to, xách đầu bạch lang giơ lên như xách con mèo nhỏ, nói: “Nhớ kỹ đây, là y bắt ta lưu lại, không phải ta mặt dày đòi lưu lại, các ngươi muốn mời ta lưu lại cũng phải xem có khả năng này hay không đã.”

Bạch lang nức nở một tiếng, dồn khí lực muốn cắn lên cánh tay hồ ly, nhưng tầm mắt vừa mới đụng phải đôi mắt hồ ly, thân thể đã cứng ngắc lại.

Ý cười trong cặp mắt xinh đẹp kia đã sớm biến mất không còn tung tích, chỉ còn sót lại uy nghiêm lãnh khốc khiến người khác không dám phản kháng.

Bạch lang rùng mình một cái.

Ánh mắt này Lang Vương cũng có, oai nghiêm Vương giả của con hồ ly này không hề thua kém Vương của mình chút nào.

Rốt cuộc hắn là con dã hồ từ đâu tới?!

Túy Lạc bĩu môi, thu liễm khí tức vừa rồi mới lơ đãng toát ra. Đặt con bạch lang cứng ngắc cạnh một con bạch lang khác, hắn thản nhiên nói một câu: “Nó vẫn còn quá nhỏ, sao ngươi lại nhẫn tâm để nó ra ngoài tìm cái chết như thế.” Sau đó, hồ ly nhanh chóng rời đi.

Không biết rốt cuộc có bao nhiêu tiểu yêu trốn ở một bên nhìn lén trận chiến, phỏng chừng chứng kiến các lang yêu ngày thường không ai bì được đều bị chế phục ngoan ngoãn, ấn tượng đối với hồ ly lập tức chuyển từ *** yêu sang Lang Vương. Vì vậy kể từ khi Túy Lạc rời khỏi Đoạn phủ đến khi hắn trở lại khách *** Chu Thanh Tà đang ở. không hề có yêu quái nào dám đến khiêu khích cả.

Thay bộ đồ dính máu trên người ra, Túy Lạc nhanh chóng chạy đến phòng bên, gõ gõ cửa. Mãi mà không thấy bên trong có động tĩnh gì, hắn không nhịn được đẩy cửa ra xem, không ngờ tới lại không cẩn thận…. nhìn thấy một quang cảnh “mập mờ nóng bỏng”.

“Ngươi….” Thanh niên ôm thiếu niên nằm trên giường cùng hồ lý đang trợn mắt há mồm đồng thời lên tiếng. chỉ là một kẻ muốn nói: “ngươi hiểu lầm rồi” một kẻ lại muốn nói :”ngươi làm sao vậy.”

Nhưng kết quả lại có một thanh âm khác cắt đứt hai người bọn họ: “cút ngay.” Ánh mắt kỳ lân bị đánh thức như hàn băng lạnh thấu xương – kể cả bên trong vẫn đang mang cảm giác buồn ngủ mông lung.

Mặc dù muốn hỏi Chu Thanh Tà tình huống bây giờ như thế nào, nhưng nhìn điệu bộ này, Túy Lạc vẫn rất biết an phận mà rời khỏi phòng, cũng hảo tâm nhắc nhở: “Bên ngoài tuyết rơi, cẩn thận một chút đừng để lạnh.” Vừa nói, khóe miệng vừa cong lên.

Nhị lưu thuật sĩ này rốt cuộc vẫn bị tiểu quỷ ngụy trang đơn thuần kia ăn sạch không chừa mảnh giáp a.

Hồ ly lắc lư cái đuôi mang theo hưng phấn ngập tràn trở về, mãi cho đến khi trở lại gian phòng của mình, hắn mới giật mình sửng sốt.

Chờ một chút, Chu Thanh Tà không phải là người tình cũ của mình sao? Chẳng lẽ mình không nên ăn dấm chua một chút?

…Đầu óc vô thức nhớ tới vấn đề của Cửu Cữu, cái đuôi còn đang lắc lư đột ngột cuộn lại.

———————-

Chu Thanh Tà rõ ràng muốn đi Nhạn Vân cốc dò xét thực hư, khi biết tin này, Túy Lạc đã không chút nghĩ ngợi liền đi theo, không mảy may lo lắng Cửu Cữu phát hiện ra mình sẽ có hậu quả thế nào.

Trên con đường thiên lý xa xôi, Túy Lạc lại một lần nữa cảm nhận được kỳ lân là một tiểu quỷ có dục vọng độc chiếm cực kỳ mãnh liệt. Hắn tặng kỳ lân một nụ cười có hàm nghĩa khác, đối phương lại quăng trả hắn một nụ cười hiểm ác. buổi tối tại thôn trấn gần Nhạn Vân cốc, rốt cục hồ ly được cho chứng kiến hành động siêu cấp mập mờ của hai người. Vì vậy hồ ly chỉ có thể dùng cái đuôi che khuất đầu mình, không cho lời nói thân mật khiến da thịt tê dại chui vào lỗ tai.

Ôi… hảo khổ cực.

“Chu Thanh Tà ngươi là tên hỗn đản…..”

“Ngươi có biết cái gì gọi là thích không?”

“Hỗn đản, ngươi thích ta không được sao?” Những câu bức bách của kỳ lân gần như dồn Chu Thanh Tà đang xấu hổ đỏ cả mặt vào tuyệt lộ.

Ngay cả lỗ tai Túy Lạc cũng nóng hết cả lên. hắn nghĩ tới đôi mắt màu vàng kim kia. Cặp mắt không phải lúc nào cũng sắc bén, ngẫu nhiên cũng toát ra ôn nhu làm hắn không dám nhìn thẳng – nếu như đó không phải là lỗi giác của hắn.

Ép hỏi vẫn không có kết quả.

Ép hỏi của bạch lang cũng không có kết quả.

Tức giận của kỳ lân trong mắt hồ ly… ừm.. giống bạch lang ư?

Hồ ly đáng chết, từ lúc nào ngươi đã trở nên đa sầu đa cảm đến nhường này! Túy Lạc xấu hổ tức giận chôn đầu ở trong mớ lông đuôi mềm mại, muốn trốn tránh vấn đề càng ngày càng rõ rang kia.

Một lát sau, hồ ly rút cái đầu suýt bị mớ lông của mình làm cho chết ngạt ra…..

———————————–

Rốt cuộc tại Nhạn Vân cốc tìm được bạch hồ mà hắn tìm kiếm đã lâu, khiến Chu Thanh Tà không hề có hình tượng mà khóc rống lên trước mặt mọi người. Túy Lạc nhớ hắn từng nói qua: Mục tiêu sống sót của hắn chính là tìm kiếm ân nhân của hắn. nay hắn đã tìm được rồi, hắn còn muốn làm gì nữa đây?

Túy Lạc vốn muốn chính miệng mình hỏi Chu Thanh Tà, nhưng khi hắn nhìn thấy nhị lưu thuật sĩ bị Thừa Ảnh ôm trong ***g ngực, nhất thời hiểu rõ.

Hồ ly chớp mắt mấy cái, đột nhiên có loại cảm giác bị vứt bỏ. Chu Thanh Tà tìm được mục tiêu mới rồi, kẻ có thể làm bạn với mình trong kiếp sống này càng ngày càng ít. mà bạch hồ cũng bị Chu Thanh Tà kiếp trước ruồng bỏ mặc dù so với mình xinh đẹp hơn, so với mình pháp lực cao cường hơn, nhưng vẫn không tránh khỏi vận mệnh cô độc như trước.

Trong tâm có vài thứ từ từ nảy xinh,nhưng hắn không muốn đối mặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.