"A Phúc à, con có sao không?"
"À, dạ con không sao đâu ạ."
Dương Mậu đã lo lắng thấp thỏm suốt cả hai tháng này, bà và Liễu Như Phương đều không biết rốt cuộc cậu bị làm sao. Khéo léo hay trực tiếp hỏi ra cậu đều không nói gì, nhưng cậu nhìn cứ chẳng có tinh thần gì được hai tháng rồi. Làm người lớn trong nhà như hai người sao có thể không lo lắng cho được.
Ninh Đình Phúc đặt đũa xuống:" Con ăn xong rồi, thưa mọi người con đi học. "
Ngồi trên xe buýt tâm trạng Ninh Đình Phúc ngổn ngang, đã được hai tháng cậu không nói chuyện một câu nào với người bên cạnh mình, người đó cũng không ngó đến cậu.
Hai người ngồi cùng một bàn mà chẳng khác nào người dưng nước lã, không có chuyện bắt buộc phải nói thì nhất định sẽ không mở miệng.
Ban đầu cậu cứ tưởng mình chỉ cần như vậy là sẽ dần dần cắt đứt được liên hệ của mình với đối phương. Nhưng đã qua bao lâu rồi trong lòng cậu vẫn hỗn tạp đủ loại cảm xúc khi vô tình chạm mắt người đó. Mỗi khi nhìn thấy ánh mắt nhìn qua thì có vẻ lạnh lùng nhưng cậu lại dễ dàng nhìn ra được đau lòng và bất lực trong đó, Ninh Đình Phúc đều cảm thấy tim mình như vỡ ra.
Cảm xúc của cậu từ khi gặp gỡ Hoàng Viết Lực đã định sẵn một đi không trở lại. Cậu đã chẳng thể nào lấy lại được sự bình tĩnh lạnh lùng như trước kia nữa, thậm chí giờ đây cậu còn chẳng có sức lực mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-giay/3651679/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.