Ninh Đình Phúc lập tức có ý định muốn trốn, thế nhưng cậu vừa mới đứng lên tính chạy thì đã bị người ta đè cả người vào thân cây đằng sau.
Hoàng Viết Lực rất chú ý, có thể khống chế cậu hoàn hảo nhưng lại không khiến cậu cảm thấy đau.
Ninh Đình Phúc có vùng vẫy thế nào thì cũng không thể thoát ra khỏi tay của Hoàng Viết Lực, cậu tỏ ra bực tức, ánh mắt đầy cáu giận và lạnh lùng.
" Cậu có biết mình đang làm gi không Hoàng Viết Lực? "
Hoàng Viết Lực nhìn chăm chú người đang bị mình khóa chặt:" Tại sao lại trốn? "
Ninh Đình Phúc quay đi lạnh lùng đáp:" Không muốn nhìn thấy người không muốn nhìn. "
Hoàng Viết Lực bực bội từ tim trở ra, hắn không tự chủ được siết chặt bàn tay đang nắm chặt cổ tay cậu, nhận ra cậu nhíu mày thì lại lập tức buông lỏng.
" Tôi đã làm gì sai khiến em giận à?"
Hoàng Viết Lực hỏi ra câu này rất thành khẩn, chỉ cần cậu nói cho hắn biết hắn làm sai chuyện gì nhất định hắn sẽ sửa, sửa đến khi nào cậu hài lòng thì thôi.
Trong lòng Ninh Đình Phúc cảm xúc ngổn ngang trăm mối, nhưng cậu tự dặn lòng mình không được do dự, nếu như do dự thì cuối cùng người mất trắng chính là cậu chứ không phải ai khác. @
Ánh mắt Ninh Đình Phúc rút đi vẻ hoảng loạn còn sót lại chút ít, bên trong chỉ có lạnh lẽo và quyết tuyệt:" Toàn bộ những hành động của cậu trong thời gian qua đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-giay/3651678/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.