Hoàng Viết Lực, cậu nhất thiết phải lo chuyện bao đồng thế à? "
Ninh Đình Phúc nằm trong lòng Hoàng Viết Lực, cậu không phản kháng vì cậu biết có phản kháng cũng vô dụng với cái tên đang ôm mình.
Hoàng Viết Lực khẽ cười, hắn nghịch loạn mái tóc của người trong lòng: "Thì đã làm sao, tôi cứ thích lo chuyện bao đồng như thế đấy. "
Ninh Đình Phúc im lìm một hồi rồi nói: "Tôi đã một mình mười sáu năm rồi.
Hoàng Viết Lực: "Bây giờ em không còn một mình nữa. '
Đây là chuyện của chính bản thân tôi.
" Tôi thích quản chuyện của bạn cùng bàn. "
Ai cậu cũng quản vậy à?
Hoàng Viết Lực thở dài thườn thượt nói: "A Phúc à, ngoài em ra tôi có để ai ngồi cạnh mình không? "
Ninh Đình Phúc không đáp, vì đúng là thế thật, những người trước đều bị hắn dọa chạy sạch rồi.
Hắn giở giọng trêu đùa hỏi: "A Phúc, không lẽ em ghen rồi? "
Cậu cảm thấy mình lại giảm đi mười năm tuổi thọ nữa rồi.
Quyết định lảng tránh vấn đề này, Ninh Đình Phúc khế cựa trong lòng hắn, ngẩng đầu lên nhìn hắn bằng đôi mắt cảnh cáo.
' Buông ra, để một lát thành sẹo bây giờ. "
Biết cậu láng tránh vấn đề, Hoàng Viết Lực cười đến là lưu manh.
Sẹo do em tạo thì không gọi là sẹo?"
Ninh Đình Phúc có dự cảm không lành: "Thế gọi là gì? "
Hoàng Viết Lực thản nhiên đáp: "Minh chứng tình yêu. "
Cậu cảm giác mình lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-giay/3644589/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.