Tô Tử Ân mở điện thoại di động ra nhấn vài phím, rồi bước về phía cửa: “Alo , xin chào, còn nhớ mình không? Tô Tử Ân.”
Cô gái kia tươi cười vô cùng dịu dàng , nụ cười xinh đẹp hoàn mỹ không thể nào soi mói: “Đừng cúp máy! Chuyện là thế này, sáng mai 6 giờ cậu có thể đến phòng trọ số 458 một chút không? Có chuyện liên quan đến Thư Liên…”
! ! ! !
Tần Oánh nhịn xuống xúc động muốn mắng lời thô tục, cô nhíu mày muốn xông vào trong phòng, nhưng đột nhiên nhớ tới cái gì, lại rụt về.
Nhìn thấy Tô Tử Ân quay vào phòng, thu lại ý cười, vênh mặt hất hàm sai khiến hai người đàn ông kia làm cái gì đó, Tần Oánh từ trong túi xách lấy ra một cái bình nhỏ… , chậm rãi men theo khe cửa lẻn ra khỏi phòng.
Sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, Tần Oánh đổ ra một đống dụng cụ kim loại từ trong túi, quấn mấy vòng, sau đó khóa chặt cửa phòng lại.
Làm xong tất cả mọi việc, Tần Oánh làm như không có việc gì mang lại giày cao gót, nghênh ngang đi ra ngoài liền gặp phải Thư Liên đang thở hổn hển chạy về, đột nhiên cô giả vờ than thở: “Ai da, Thư Liên, mình đau đầu quá!”
“Sao vậy?” Thư Liên đưa tay lên thăm dò trán cô, “Có phải bị cảm nắng rồi không? Hay là để mình đưa cậu về trước.”
“Làm phiền cậu quá .” Cô đem hơn phân nửa trong lượng cơ thể ngã trên người Thư Liên, cảm giác được cô ấy đang cố hết sức đỡ lấy mình, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-duc/181886/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.