Đúng vậy, Hàn Triệt đã nổ súng, hơn nữa không chỉ có một phát, mà là nguyên cả băng đạn đều bắn ra ngoài, Lương Khải Vệ hối hận xanh ruột , tuy rằng thế lực Phong hỏa đường ở đại lục không thể khinh thường, nhưng mà giữa ban ngày ban mặt lại đem súng ra đùa giỡn trong trường học quý tộc, quả là quá mức kinh hoàng rồi.
Nhưng mà thiếu gia của tôi ơi! Ít nhất, Lương Khải Vệ xoa xoa cái mũi, cậu lẽ ra nên trang bị thêm một cái ống hãm thanh trước rỗi hãy bắn chứ….haizzz.
Trong khoảnh khắc nghe được tiếng súng, Nhâm Thần Phong chỉ giật mình sửng sốt nửa giây, sau đó nhanh chóng ôm cô bé đang sợ hãi đến khóc không ra tiếng kia lăn qua một bên, phát thứ hai, phát thứ ba, phát thứ tư, phát thứ năm, mỗi một viên đạn, dường như đều xẹt qua tóc hắn bay đi.
“Mẹ kiếp!” Hắn thế nào cũng không thể tưởng được chính mình gặp phải hắc bang, thế nhưng lại bị người ta giữa ban ngày ban mặt đuổi giết.
Điển hình là muốn tìm rắc rối mà, hơn nữa hắn còn chẳng hiểu vì lý do gì mình lại bị bắn, con ngươi hắc ám của Nhâm Thần Phong giống dã thú mị lên, nhìn thiếu niên đang chậm rãi từ trong xe bước ra, hơi hơi nghĩ ngợi nói: “Vị đồng học này, tôi nghĩ tôi hình như không có đắc tội với cậu đi.”
Cánh tay Hàn Triệt vẫn đang nâng thẳng tắp, nếu như không phải trong tay cậu còn có khẩu súng lục đang chỉa vào đầu Nhâm Thần Phong, thì biểu tình đạm mạc của cậu lúc này có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-duc/181878/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.