Những người đến xem náo nhiệt xung quanh càng ngày càng nhiều hơn, người đàn ông nhíu chặt lông mày, thần sắc cực kì tăm tối.
Hắn không hề đùa bỡn Thư Liên nữa, nhanh chóng đưa cô đi xuống lầu, đi nhanh ra phía ngoài.
“Thiếu gia.” Bảo vệ khách sạn đối với người đàn ông mặc quần cộc hoa ‘kinh hãi thế tục’ làm như không thấy, lại cực kỳ cung kính.
Người đàn ông lấy trong túi quần ra một chùm chìa khóa ném cho bảo vệ: “Đem xe ngừng trước cửa.”
“Vâng, thiếu gia.”
Toàn bộ quá trình này Thư Liên cũng không dám ngẩng đầu lên, nước mắt làm ướt nhẹp khuôn mặt, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu.
Nhưng lên xe xong, Thư Liên liền òa khóc ra tiếng, cô sợ chọc phải ác ma bên cạnh mình, lại không dám khóc quá lớn, chỉ cúi đầu nức nở, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
“Em khóc cái gì?” Người đàn ông tựa hồ là biết chính mình vừa rồi có chút quá đáng, yêu thương lau quệt nước mắt cho Thư Liên, “Ngoan, đừng khóc.”
Thấy hắn quan tâm Thư Liên khóc càng lớn hơn: “Ô… Tôi chưa từng đắc tội với anh… Anh.. Anh tại sao lại làm như vậy với tôi?”
“Cô sao lại không đắc tội với tôi!” Người đàn ông bỗng nhiên nghiêm mặt lại, mạnh mẽ kéo đầu Thư Liên qua hôn mãnh liệt, cho đến khi hai người đều thở dốc liên tục, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thư Liên lại đỏ bừng, không ngừng nức nở.
“Được rồi được rồi, em sống ở đâu, anh đưa em về.”
“Bảo…phố Bảo Ngọc…”
Xe chậm rãi chuyển động, người đàn ông nhìn chăm chú người phụ nữ đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-duc/181866/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.