Cũng không trách hắn không nhớ được, trong trí nhớ cô bé kia, cùng với cô hiện tại quả thực khác xa nhau, một người kiêu ngạo, một người tự ti, một người phóng khoáng, một người nội liễm, có lẽ chỉ có thời điểm đối mặt với Hàn Triệt, cô mới lộ ra một chút dáng vẻ trước kia. “Nhâm tiên sinh, tôi nghĩ phòng này không phải phòng của ngài.” Một giọng nói nam tính lễ phép vang lên, Nhâm Thần Phong quay đầu lại, nhìn thấy người kia – một thân hắc ám gương mặt vĩnh viễn chỉ có một biểu tình, hắn nhớ rõ hắn, hắn là người bên cạnh Hàn Triệt. “Đi nhầm .” Nhâm Thần Phong trả lời, tùy ý giống như ở nhà mình. Huống chi, người phụ nữ này vốn dĩ chính là của hắn . Bày ra biểu tình mà hắn cho rằng thích hợp nhất lúc này, Nhâm Thần Phong ho nhẹ một tiếng, muốn đẩy cửa bước vào, lại bị một màn trước mắt làm cho ngây người. Hàn Triệt không biết từ lúc nào đã đứng lên, hắn cúi đầu ôm nhẹ mặt Thư Liên, môi nhẹ nhàng rơi xuống. Cửa chỉ được mở ra một góc rất nhỏ, Lương Khải Vệ không nhìn thấy tình cảnh bên trong, lại cảm giác rõ ràng người đàn ông trước mắt toàn thân đều trở nên cứng ngắc, giống như khối gỗ không nhúc nhích. “Nhâm tiên sinh?” Thử gọi hắn một câu, “Nếu như không có có chuyện gì khác, phiền ngài đi cho.” Nhâm Thần Phong mặt không chút thay đổi quay đầu lại, ánh mắt kỳ quái nhìn hắn một cái. Hay là trên mặt mình có dính cái gì? Bị ánh mắt hắn làm cho hoảng sợ, Lương Khải Vệ sờ sờ mũi, ho nhẹ một tiếng, đang muốn tỏ vẻ quan tâm đến hắn một chút, ai ngờ người đàn ông này lại không nói một lời xoay người bước đi, chỉ để lại cho hắn một bóng dáng cứng ngắc, tay chân đều đồng bộ . Nhẹ nhàng gõ cửa, điều chỉnh tốt trạng thái bản thân, giọng nói Lương Khải Vệ bình tĩnh: “Triệt thiếu gia, phong ca đã đến, đang chờ cậu.” Phong Tẫn Nhiễm ngồi phía trước quầy bar, xem các Bartender biểu diễn pha chế rượu, ngón tay thon dài vô ý thức ở quầy bar đảo quanh. Hắn khoác áo khoác tối màu, che đi chút ý cười trên khuôn mặt, thản nhiên thanh nhã, giống như một bức tranh thuỷ mặc, nếu không phải giữa mày ẩn ẩn khí thế, thật sự nhìn không ra hắn là người mà toàn bộ giới hắc đạo phía nam nghe thấy đều biến sắc. Thời điểm Hàn Triệt cùng Thư Liên bước vào, nhìn thấy khung cảnh này, cùng với vẻ nhàn tản của Phong Tẫn Nhiễm hoàn toàn tương phản, hơn mười tiểu lão đại của phong hỏa đường nín thở ngưng thần ngồi trên sô pha, trên mặt đều mang cùng loại ý cười, lại không một người nào dám thở mạnh . Thư Liên có chút kinh ngạc, vừa xoay đầu liền rơi vào một đôi mắt vô cùng thanh nhã, Phong Tẫn Nhiễm có ánh mắt rất đẹp, mắt như Thu Thủy( làn nước mùa thu nha J để này cho hay),khóe mắt dài nhỏ khẽ nhếch, rõ ràng là đôi mắt xinh đẹp như phụ nữ, lại bị khuôn mặt hắn trung hoà , chỉ cảm thấy càng thêm một phần xinh đẹp. Người đàn ông xinh đẹp. Không biết vì sao, cô có chút kinh hoảng, dường như không nên nhìn hắn, Thư Liên mở rộng tầm mắt, xấu hổ ho nhẹ một tiếng. “Đại ca, sinh nhật vui vẻ!” Hàn Triệt đưa hộp quà trong tay cho hắn, Phong Tẫn Nhiễm nhận lấy nhìn thoáng qua, liền đưa cho lão Trương bên cạnh. “Đây là Thư Liên, hai người làm quen đi.” Hàn Triệt kéo Thư Liên qua, mỉm cười giới thiệu với hắn, Thư Liên siết chặc túi giấy trong tay, trong lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi. “Phong tiên sinh, sinh nhật vui vẻ.” Thư Liên nhìn hắn mỉm cười, đem túi giấy đưa cho hắn, “Cảm ơn ngài mấy năm nay chiếu cố Triệt, hôm nay tới vội vàng, không chuẩn bị lễ vật thật tốt.” “Nếu Hàn Triệt đã kêu tôi là đại ca, thì chính là người một nhà, không cần khách khí, Thư tiểu thư gọi tôi Tẫn Nhiễm là được rồi.” khóe môi Phong Tẫn Nhiễm nhẹ cong lên, có vẻ cực vì hiền hoà, đem túi giấy kia mở ra, bên trong là khăn quàng cổ bằng lông dê ấm áp, đan có chút không được tự nhiên, không giống như được mua. “Cô đan ?” Hắn có chút kinh ngạc, nhướng mày hỏi cô. Mặt Thư Liên liền đỏ lên, cô đêm nay mới biết được hôm nay là sinh nhật của hắn, làm sao kịp chuẩn bị quà tặng, khăn quàng cổ này vốn là làm cho Hàn Triệt , chỉ là còn chưa kịp đưa cho cậu ấy mang, liền vội vàng lấy ra góp cho đủ số, hôm nay đặt bên cạnh đống hàng hiệu kia, có vẻ vô cùng keo kiệt. “Đan không tốt, ” không biết vì sao, vẻ mặt Phong Tẫn Nhiễm rõ ràng nhu hòa, nhưng cô lại khẩn trương muốn chết, “Nhưng cái này rất ấm áp…” “Tôi rất thích, ” Phong Tẫn Nhiễm nở nụ cười, mắt phượng hẹp hơi nheo lại, lập lòe vài tia yêu dị, tuy nhiên lại làm giảm đi sự bất an của Thư Liên, “Cảm ơn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]