Hai người lẳng lặng ngồi trong xe, cách một lớp cửa kính nghe tiếng mưa rơi ở bên ngoài, lúc này mới chín giờ tối, căn bản còn không có buồn ngủ. “Để chị xem phía sau có cái gì ăn được không .” Thư Liên nghiêng người đi ra phía sau lấy ba lô, đột nhiên hạ thân đau đớn làm cô kêu lên một tiếng. Hàn Triệt lặng yên trong chốc lát, đột nhiên mở miệng: “Hôm nay còn chưa bôi thuốc.” “A?” Thư Liên đỏ mặt, nha nha một lúc lâu, “Không cần, một ngày không dùng cũng không sao, không có có việc gì đâu.” Mở đèn xe lên, từ phía sau lấy ra một túi thuốc đưa cho cô: “Triệu thúc nói thuốc này mỗi ngày đều phải dùng.” Thấy Thư Liên có chút xấu hổ, cậu tắt đèn nghiêng đầu đi: “Em không nhìn.” Nhiều ngày như thế, hai người vẫn không hề đề cập tới chuyện này, nhưng Hàn Triệt cái gì cũng biết, Thư Liên cũng rất hiểu rõ. Mấy hộp thuốc mỡ với đủ loại công dụng được bao bọc cẩn thận trong túi, Thư Liên ôm túi thuốc trong vòng tay, trong lòng ngũ vị tạp Trần. Triệt của cô đã không còn là trẻ con nữa , cậu cũng đã không còn là đứa trẻ thích vui chơi như trước nữa, cũng không phải vì bản thân muốn đến núi Thanh Phương chơi, mà thật ra là muốn đưa cô đi giải sầu. Nhưng mà cậu đối xử tốt với cô như thế này cô càng cảm thấy mình không xứng Nghiêng người mỏ túi thuốc ra, trong xe ánh sáng mờ ảo cô không phân biệt được loại thuốc nào Mò mẫm cả nửa ngày cũng không bôi thuốc được, Thư Liên nghĩ nghĩ, muốn đem thuốc bỏ lại trong túi. Một bàn tay bắt được cô, Hàn Triệt mở đèn xe lên, ánh sáng đột nhiên tới có chút chói mắt, Thư Liên nheo mắt lại. “Để em giúp chị.” Hàn Triệt thanh âm rất nhẹ, có cả sự chân thật đáng tin lẫn bá đạo. Ngón tay thon dài linh hoạt mở ra túi thuốc, tìm lấy hộp thuốc mỡ, tay cậu đẩy áo cô ra, Thư Liên cả kinh, lui mạnh về sau. “Đừng sợ.” Hàn Triệt cách mặt cô rất gần, tay kia cầm tay cô, trấn an cô, “Là em, đừng sợ.” Thư Liên cắn môi dưới, thân thể cương cứng lên, cảm giác được ngón tay cậu dính thuốc mỡ nhẹ nhàng bôi lên xương quai xanh cùng làn da bên cạnh, có chút lạnh, lại có chút ấm. Đây là lần đầu tiên Hàn Triệt nhìn kỹ vết thương trên người cô, cho dù đã qua lâu như thế rồi, nhưng vết dây từ vai đến ngực vẫn tràn lan, lúc ấy cô nhất định giãy dụa rất lợi hại, nếu không cũng sẽ không ma sat nhiều như thế. “Có còn đau không?” Cẩn thận đem thuốc mỡ đổ ra, Hàn Triệt ngẩng đầu nhìn cô, đáy mắt hơi đau đớn. Thư Liên lắc đầu, nhìn vẻ mặt cậu có chút khổ sở, miệng khẽ nở nụ cười, giống như đang trấn an, nhưng chỉ có chính cô mới biết được, cô đối với việc bị cậu đụng vào, có bao nhiêu khẩn trương. Nhẹ nhàng cởi bỏ cúc áo đầu tiên, lộ ra một vùng ngực trắng nõn, bởi vì khẩn trương mà có chút dồn dập phập phồng, làm cho nội y màu hồng nhạt như ẩn như hiện. Thư Liên nhẹ nhàng run lên một chút, nghiêng đầu qua. Ngón tay ấm áp chậm rãi lướt qua bộ ngực phập phồng, lại chậm rãi đi xuống, bên ngoài xe là tiếng mưa tí tách lạnh lẽo , nhưng bên trong xe nhiệt độ không khí lại tựa hồ chậm rãi cao lên, con người thiếu niên nguyên bản trong suốt tựa hồ bị bịt kín một tầng sương mù, mông mông lung lung, cảm giác được cô căng cứng, tay cậu tránh nơi đang phập phồng kia ra, chậm rãi mở cúc áo thứ ba ra. Làn da Thư Liên thật trắng, giống như hàng năm đều không thấy ánh mặt trời, có chút trong suốt, mà phía trên lại có vệt dây cùng ứ hồng khiến cho thân thể này lại có một loại vẻ đẹp khác, giống như vừa bị kích tình làm nhục xong, chọc cho người ta thương tiếc, lại mê hoặc làm người ta muốn nhấm nháp. Cởi bỏ cúc áo thứ ba, nội y của cô đã hoàn toàn lộ ra ngoài, bầu vú đầy đặn màu phấn hồng yêu kiều run rẩy, có một cỗ phong tình khó nói nên lời, vòng bụng bằng phẳng bóng loáng bụng bị một cúc áo cuối cùng che đậy như ẩn như hiện, nơi đó có một vệt dây thuận vòng eo mảnh khảnh hướng phía sau, đẹp đến kinh tâm động phách. ( ặc sẹo ko đẹp chỗ nào chài) Cô hơi bất an xoay thân thể, Hàn Triệt lại đè cô lại: “Đừng nhúc nhích.” Giọng nói của cậu hơi trầm xuống, trong trẻo nhưng lạnh lùng không giống như bình thường, nhưng lại mang thoe một cõ khí phách hấp dẫn đầy nam tính: “Một chút nữa là xong rồi”. Tay cậu chậm rãi lướt qua làn da cô, thuốc mỡ lạnh lẽo có chút biến đổi, ngón tay bôi nhẹ lên vết thương, chỗ nào bị ngón tay kia chạm qua liền bùng cháy lên như ngọn lửa, có chút ngứa, có chút nóng. Hơi thở nhẹ nhàng của cậu phả trên làn da cô, kích thích một trận run rẩy, cô rõ ràng có chút kháng cự , nhưng lại cảm thấy có chút khác thường, cổ họng khô khốc, làm cho cô hô hấp dồn dập. “Đủ, đủ.” Cảm giác được cậu ấy bôi thuốc lên vệt dây cuối cùng trên eo, Thư Liên vội vàng kéo quần áo lên. Loại cảm giác này, thật kỳ quái , bọn họ là chị em, thân mật như vậy, hình như quá mức so với bình thường rồi . Hàn Triệt không nói, chỉ yên lặng đem quần áo tán loạn một lần nữa mặc vào cho cô, Thư Liên không dám nhìn cậu, Triệt như vậy, có chút xa lạ, đáy lòng có chút kỳ quái nghi vấn, lại tựa hồ có chút hiểu được, nhưng không dám mở miệng, đúng ra mà nói, là không biết mở miệng như thế nào. Tay cậu vẫn khoát lên trên vai cô, nhiệt độ nóng cháy của cơ thể xuyên qua lớp quần áo mỏng manh tiến vào trong cơ thể, làm cho người ta có chút hốt hoảng. “Thư Liên…” Hàn Triệt nhẹ giọng gọi tên cô, muốn nói lại thôi. Khẽ ừ. “Thư Liên…” “Chị đây.” Đáy lòng cuối cùng cũng có chút mềm xuống, tay cô sờ lên mặt cậu, lại bị cậu cầm chắc trong tay mình “Anh… Thích em.” Thư Liên mở to hai mắt khiếp sợ nhìn cậu. Thiếu niên đôi mắt sáng ngời như ánh sao, lại giống như con nai con có chút hoảng sợ, xen lẫn trong âm thanh tí tách của tiếng mưa rơi là giọng nói như ẩn như hiện của cậu, nhưng lọt vào tai Thư liên lại hết sức rõ ràng: “Thư Liên, anh thích em, em có … Thích anh một chút nào không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]