Cái nắng ngày hè không dịu dàng như cái nắng ngày xuân, cũng chẳng yếu ớt như cái nắng ngày đông mà nó gắt gỏng hung dữ lắm cơ! Lúc nắng vừa lên người ta còn thấy dễ chịu ấy thế mà chớp mắt một cái nắng đã gắt đến độ làm người ta rát hết cả người ngợm.
Dù cho thuyền đang ở giữa hồ có gió, có hơi nước át bớt sức nóng nhưng Hạc vẫn bị ánh nắng làm cho chóng mặt. Âu cũng do cái thân thể bệnh tật này yếu quá, không chịu được lạnh cũng chẳng chịu nổi nóng.
Đột nhiên một cái bóng tròn xoe trùm lên bóng của Hạc, ánh nắng bỏng rát sau lưng cũng bị cản lại. Cậu nhìn sang, thì ra Thiên đã mở ô che cho cậu. Một tay chàng giữ ô, tay còn lại cầm khăn tay cẩn thận lau đi mồ hôi rịn ra trên trán cậu, xong xuôi cậu mới phát hiện đây chính là chiếc khăn tay chàng đã dùng để lau đi vệt nước trà trên cằm cậu vào hôm chàng tới phủ.
"Ông ơi quay lại thôi, nắng quá rồi!" - Thiên hô to với ông lão chèo thuyền.
Ông lão gật đầu khua mái chèo đổi hướng cho thuyền quay lại bờ. Khi thuyền về bến đỗ sắc mặt Hạc đã trắng bệch. Thiên nhìn mà nóng ruột, chàng vội vàng thu ô đỡ lấy cậu.
"Hay là tôi đi gọi Lúa với anh đánh xe rồi chúng ta về phủ?"
Hạc dựa vào Thiên chờ cơn chóng mặt tan đi mới trả lời.
"Ta chỉ thấy hơi chóng mặt nghỉ một lát là ổn thôi. Chẳng mấy khi ra khỏi phủ cứ để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dau-dinh/2674044/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.