Dạo gần đây Hạc nhận ra Thiên với Lúa có gì đó hơi khác. Lúa không mồm năm miệng mười khi gặp cậu nữa, cậu hỏi gì gã đáp nấy không hỏi thì gã chỉ lặng im đứng sau chờ cậu sai bảo, thái độ của Thiên đối với cậu cung kính đến mức hơi xa cách. Ban đầu Hạc không nghĩ nhiều, cho đến một ngày cậu bảo Thiên ngồi viết chữ để cậu xem chàng học hành đến đâu, ngay khi cậu vừa cậu thoi mực định mài mực cho Thiên chàng lập tức ngăn lại.
"Bẩm cậu xin hãy để tôi tự mài mực."
Hạc mặc kệ lời chàng bàn tay cầm thoi mực vẫn hạ xuống mài thoi mực xuống nghiêng
"Cứ để ta, đây cũng đâu phải lần đầu tiên ta mài mực cho anh."
Chợt Thiên giữ lấy cổ tay Hạc, cậu giật mình đánh rơi thoi mực xuống nghiêng, nước mực loãng trong nghiêng lập tức bắn ra chồng giấy xếp bên cạnh.
Âm thanh lanh lảnh phát ra khi thoi mực rơi vào nghiêng cùng động tác ngăn cản dứt khoát của Thiên khiến Hạc rốt cuộc cũng nhìn ra chàng không giống bình thường.
Hạc nhìn thẳng vào Thiên ánh mắt thẳng thắn tỏ ý chất vấn. Lúc này chàng nhận ra bầu không khí lúng túng đến mức nào, vội buông tay ra, lùi về sau một bước chàng vái cậu rồi thưa.
"Ngày trước là tôi nông cạn nên mới để cậu mài mực cho tôi, nay tôi đã nghĩ thông về bổn phận của tôi chuyện ngày đó xin cậu thứ lỗi."
Câu nói này khiến đôi mày Hạc nhíu sâu hơn, cậu chỉ vào cái ghế ra lệnh bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dau-dinh/2674035/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.