Phong Vân nhìn thấy gương mặt biến dạng của Mộc Hoàng thì chậm rãithu hồi vẻ tươi cười bình thản trên mặt. Nàng vươn tay túm lấy cổ áohắn, trên mặt biểu lộ một nụ cười đầy vẻ tà ác và giận dữ, “Chàng dám mở đại hội kén rể, sao ta lại không dám tới hả?”
Mộc Hoàng nghe thấy thế thì sắc mặt trầm xuống, “Nàng đừng quấy rối ta nữa, ta mở đại hội kén rể không phải dành cho nàng.”
“Vậy là dành cho chàng hả?” Phong Vân chớp mắt cười nói.
Mộc Hoàng nghe Phong Vân nói thế liền đưa tay giữ chặt hai má nàng, “Mắt nàng nhìn thấy là dành cho ta hả? Mắt nàng nhìn thấy ta xuống võ đàihả? Nam Viên ta có nhiều thanh niên ưu tú như vậy, ta không tin không có người…”
“Mắt của ta đều thấy kẻ khác đúng là nhằm vào chàng!” Mộc Hoàng còn chưa nói xong thì bàn tay Phong Vân túm trên cổ áo hắn đã siết chặt lại.
Mộc Hoàng nhất thời dừng lại, sau khi nhíu nhíu mày nhìn Phong Vân, trên người tự nhiên phát ra một tia kiêu ngạo, “Thế thì đã sao? Nhằm vào ta thì ta phải đáp ứng nàng ấy sao? Buồn cười, Mộc Hoàng ta là ai? Chẳng lẽ người ta muốn là có thể có được hay sao, ta…”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt Mộc Hoàng đột nhiên đảo một cái, vẻ mặtphẫn nộ cũng từ từ biến đổi, hắn cúi đầu nhìn thật sâu và gương mặt tươi cười đầy vẻ dữ tợn của Phong Vân.
Hắn bỗng tươi cười, “Ta biết rồi, nàng đang ghen!”
Ha ha, hắn hiểu rồi, Phong Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-vuong-hau-nu-nhan-nguoi-dung-qua-kieu-ngao/3200308/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.