Giữa không trung, Phượng Vũ Náo và Ngàn Dạ Cách thấy thế liền liếcmắt nhìn nhau một cái, không biết trong lòng nghĩ gì, hai người chậm rãi nở nụ cười. Cả hai phất tay áo rồi cũng tiến về phía Đế cung Nam Viên.
Cái người tên Hách Liên Phong Vân này, bọn họ không thể để Mộc Hoàng chiếm được tiên cơ.
Gió thổi vi vu qua khoảng không hỗn độn và tràn ngập sự hưng phấn.
Ở khoảng không phía trên đám đất đá hỗn độn, một âm thanh âm trầm mà hưng phấn đột nhiên vang lên, “Nam nhân này thực thú vị, ta thích rồi đó.”
“Đại tiểu thư, hắn sao có thể xứng đáng với cô.” Một giọng nói lạnh lẽo khác vang lên.
“Ta bảo xứng thì sẽ xứng.”
“Đại tiểu thư…”
Gió thu lồng lộng thổi, trên bầu trời chỉ thấy có mấy đám mây trắngđang trôi lững lờ mà không thấy có bất kỳ người nào, cũng chẳng thấy bất kỳ linh lực nào đang dao động. Không ai nhận thấy giữa tầng mây kiatừng có người đứng quan sát mọi việc phía dưới.
Bọn họ như thể đến từ một không gian khác và không lưu lại bất kỳ tung tích nào.
Gió lại nhè nhẹ thổi.
Tại Đế cung Nam Viên…
Trước khi mọi người kéo tới Đế cung, Mộc Hoàng đã nhanh một bước túm lấy Phong Vân và lôi thẳng nàng tới tẩm cung của hắn.
Đóng cửa đánh rầm một cái, Mộc Hoàng sát khí đằng đằng bế Phong Vân ném lên giường, gân xanh nổi đầy trán. Hắn tức giận nói, “Nữ nhân đáng chết, nàng làm cái quái gì thế?”
Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-vuong-hau-nu-nhan-nguoi-dung-qua-kieu-ngao/3200306/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.