Mộc Hoàng cúi đầu nhìn thấy Phong Vân đã tỉnh lại, trong mắt cất giấu đủ loại cảm xúc, gằn từng chữ một nói:“Là do ta làm chưa đủ.”
Là ta làm chưa đủ nên chưa đủ để khiến nàng yêu ta.Chonên nàng đã lựa chọn con đường không có ta.Nhưng chỉ cần ta tiếp tục cốgắng, rồi sẽ có một ngày ta đối với nàng là duy nhất.
“Trên đời không có vô duyên vô cớ mà có thể yêu, tấtcả là do người, nhất định ta có cơ hội. Thế gian không có ai tuyệt đốivô tình, chỉ cần trong lòng có tình, như vậy, địa ngục cũng có thể khaihoa.”
Một giọt mồ hôi và máu trên trán Mộc Hoàng tí tách chảyxuống, rơi vào trong mắt Phong Vân, Mộc Hoàng nhìn thật sâu vào mắtPhong Vân.Những lời nói của Mộc Hoàng lọt vào tai Phong Vân có trọnglượng ngàn cân, nháy mắt khiến lòng nàng rối loạn.
Mộc Hoàng, Mộc Hoàng, ngươi có thể nào…… Ngươi có thể nào……
Không thể tưởng tượng hay hình dung, cũng không thể nóilên lời là cảm xúc trong lòng nàng lúc này, Phong Vân chỉ có thể gắtgao, gắt gao nắm lấy tay Mộc Hoàng.
Trong lòng nàng chấn động mạnh.
Trên đời không có vô duyên vô cớ yêu, tất cả là dongười, rồi sẽ có cơ hội. Thế gian cũng không có ai tuyệt đối vô tình,trong lòng có tình, như vậy, địa ngục cũng có thể khai hoa.
Nàng đã không nhìn thấu được điểm này.Nhất niệm đã thành phật, nhất niệm đã thành ma.Thiên đường hay địa ngục chỉ là do suy nghĩ của con người.Lòng nghĩ sao thì thế giới sẽ là như vậy
Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-vuong-hau-nu-nhan-nguoi-dung-qua-kieu-ngao/3200153/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.