“A, đúng rồi, đúng rồi, là ân nhân đã cứu mạng lão đại Á Phi.” Mỹ tinh linh tóc đen mang vẻ đẹp trung tính reo lên.
“Đúng, đúng, chính là nàng.”
“ Thật sao…”
“Á Lê, ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy chứ.”
“Mèo mú vớ cá rán .”
Các tinh linh lập tức thu lại cung tiễn, một đám vui vẻ đi tới chỗ Phong Vân.
Top of Form
“Chào mừng ngươi đến đây với chúng ta, tộc trưởng của bọn ta nhấtđịnh sẽ rất vui mừng khi gặp được ân nhân đã cứu lão đại Á Phi , đi nào, chúng ta dẫn ngươi đi gặp tộc trưởng của chúng ta……”
“Đúng vậy, tộc trưởng nghe nói ngươi có nhân loại hệ cỏ cây nên rất tò mò muốn gặp ngươi đó.”
“Đúng rồi, cứ gọi ta là Hiệp Huy……”
“Ta là Hỏa Phượng……’’
Mấy tiểu tinh linh hào hứng vây quanh Phong Vân đi về phía rừngrậm.Phong Vân từ đầu tới cuối chưa kịp nói câu nào đã bị đám tinh linhdẫn đến khu rừng rậm.
“Này này, đó là công lao của ta, các ngươi đừng nghĩ tranh công của ta để nhận thưởng nha, lão đại, nhanh lên.” Á Lê thấy vậy liền lập tức túm lấy Á Phi đuổi theo.
Á Phi thần sắc lạnh nhạt, tùy ý để Á Lê kéo đi đuổi theo Phong Vân, đảo mắt đã thấy xung quanh không còn người nào.
Chỉ còn lại Mộc Hoàng sắc mặt tối đen cùng đám người Lâm Quỳnh đứngsừng sững giữa rừng rậm.Gió thổi làm ngọn cây khẽ lay động, làm lan tỏamột mùi thơm thoang thoảng.Lâm Quỳnh, Mạc Nhan hiệu trưởng, Phong Dương, ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-vuong-hau-nu-nhan-nguoi-dung-qua-kieu-ngao/3200062/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.