Phía trước không gian áp chế sức của gió lốc công kích, mặt sau ngaycả linh hồn cũng đều đã chìm nghỉm trong nịch thủy.Này thật đúng là lêntrời không có đường, xuống đất không có cửa.
-“Nói,cấp bậc của ngươi là cái gì ?” não bộ của Phong Vân vận động không chậm một chút nào.
Mộc Hoàng nếu biết, kia……
-“Ngươi cảm thấy được như thế nào?” Mộc Hoàng không đáp hỏi lại.
Hắn hiện tại, còn cần phải hỏi cấp bậc sao?
-“Linh lực đã bị mất hết, hiện tại chỉ còn kinh nghiệm thôi,conngười đã trở lên vô dụng, nói không chừng cũng chỉ hữu dụng giống nhưquần áo mà thôi.” Phong Vân nhìn vẻ bề ngoài của Mộc Hoàng một lượt từ trên xuống dưới, cười một cách tà khí.
-“Dù sao ta cũng không sao cả, không qua được thì cùnglắm liền đứng ở này, ta là người không có chí lớn,là một con người cóthù tất báo.” Phong Vân cười một cách ôn nhu.
Nàng quả thật cách linh tông này quá xa, cũng chưa nghe đến độ côngkích này bao giờ.Nhưng là Mộc Hoàng – cái tên kia từ lúc ấy cho đến bâygiờ, cũng chưa nhăn mặt một chút nào, cũng không thấy có chút phiền nãonào cả,như vậy nhất định là đã có định liệu từ trước .Làm cho Phong Vâncảm thấy mình chưa có kinh nghiệm quan sát đối phương.
Mộc Hoàng nhìn những biểu cảm trên mặt Phong Vân,mặt hắc như diệu thạch mắt thì nhíu lại:“Ta có cần phải nói với ngươi một câu không,con người không nên quá thông minh.”
-“Không có, kiếp này bọn họ đều nói ta ngu ngốc, ngươi là người thứ nhất tán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-vuong-hau-nu-nhan-nguoi-dung-qua-kieu-ngao/3199609/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.