Mộc Hoàng đem toàn bộ ánh mắt nhìn vào lưng Phong Vân, nhíu mày.Cómột ngày cự nhiên hắn lại phải trốn phía sau lưng của một nữ nhân? Đâythật sự là một điều châm chọc.
Bất quá, chết tiệt,lại không có cảm giác xấu hổ.
Có một nữ nhân bảo hộ cho hắn, ngẫm lại trong lòng cự nhiên lại thấy rất thoải mái .
Mộc Hoàng lập tức tự giác đứng ở phía sau lưng Phong Vân, nhìn Phong Vân đẩy cái cửa đá rất nặng kia ra.
Có một thứ ánh sáng chiếu rọi vào mắt, ánh sáng ngọc làm loá mắt.Khicửa đá chậm rãi mở ra,là một không gian rộng lớn như một cái biển của vũ trụ tinh không, xuất hiện ở trước mặt hai người nhất thời làm cho họ bị lóa mắt.
Một màu đen vô tận,cùng với đó là vô số các điểm ánh sáng ngọc .Những luồng gió nhẹ nhàng thổi qua,mang theo những âm thanh vang động tronghang động.
Lưu quang ở bên trong phát ra ngoài, đàn tinh ở bên trong chợt lóe ra.Một không gian mĩ miều không thể nào tả xiết.
-“Vũ trụ tinh không?”khóe miệng Phong Vân khẽ nhếch.
Bên ngoài cửa này là một tảng đá mang phong cách cổ xưa,bên trong cửa lại là một biển vũ trụ.Thật giống như là đạo môn đem nàng từ ảo ảnh đại lục, đưa đến một vũ trụ bên trong , này……
-“Hồ ngôn loạn ngữ, đây là không gian áp chế sức của gió lốc,có nói ngươi cũng không hiểu.” Đứng ở phía sau Phong Vân, Mộc Hoàng nghe thấy những lời nói cổ quái của Phong Vân, trực tiếp phản bác.
Phong Vân quay đầu, giương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-vuong-hau-nu-nhan-nguoi-dung-qua-kieu-ngao/3199606/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.