An Nhiên giao lưu cùng đồng nghiệp mới vô cùng hăng say, mỗi lần có người rót rượu là lại uống cạn. Cả đám đàn ông cao to lực lưỡng vậy mà tửu lượng thua cả cô, An Nhiên đang ngồi nhấm nháp li rượu thì cả đám đều đã gục mặt xuống bàn ngất lịm. A Vĩ ngà ngà say bảo với cô.
“ An Nhiên à, cô là cái thùng không đáy đấy à...ợ...sao uống mãi không...say thế kia. “
An Nhiên chỉ cười rồi đứng dậy.
“ Thôi các anh ngủ ngoài trời cũng lí tưởng đấy, em về phòng tắm rồi đi gác đây. “
An Nhiên đứng dậy thì liền bị Mạc Thiên kéo tay lại.
“ Không...được...tôi chưa say, cô có ngon thì uống hết...với tôi li này. “
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ lừ của Mạc Thiên, cô không khỏi ngán ngẩm mà lắc đầu. Say đến mức không mở nổi hai con mắt ra rồi mà còn bày đặt nữa, cô đành cầm li rượu lên không nói một lời mà uống cạn. Uống xong thì nhìn Mạc Thiên nói.
“ Tới lượt anh “.
Mạc Thiên thấy cho dù có cả chục li nữa cô cũng chẳng say nên đành lắc đầu ngoay ngoảy.
“ Thôi....tôi thua rồi...cô đi nghỉ đi “.
An Nhiên gật đầu chào tạm biệt rồi đến phòng của mình, sau khi tắm rửa thay quần áo xong cô liền đi tìm phòng của lão đại. Nhưng cả cái căn biệt phủ lớn thế này thì biết tìm đường nào, đúng lúc này cô gái hồi chiều xuất hiện, cô ta thấy An Nhiên thì liền căng mặt đi ngang qua cô rồi cố tình huých vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-me-tinh/2927816/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.