Sáng sớm, An Nhiên theo thói quen mà thức dậy. Cô thấy anh nằm bên cạnh mình đang say giấc thì nhẹ tay gỡ tay anh khỏi bụng mình rồi từ từ xuống giường. Cô rón rén đi từng bước ra khỏi phòng, vừa xuống đến sảnh thì thấy mọi người đã dậy hết cả. Cô có chút giật mình nhưng cố bình tĩnh đi tiếp, đang đi thì bị A Vĩ khoác vai.
“ Chắc cả đêm không ngủ nhỉ, tối qua gác có vui không ? “.
Đột nhiên nhắc đến chuyện này khiến cô như thể có tật giật mình, hất tay A Vĩ ra khỏi vai.
“ Vui...vui cái gì mà vui “.
A Vĩ thấy cô phản ứng mạnh mẽ như vậy thì liền trêu chọc.
“ Làm gì mà căng thế, bị đứng có một đêm mà đã giận người anh em này rồi sao. “
“ Cô phải cảm thấy may mắn vì tối qua đi gác đi “.
An Nhiên nghe xong thì liền nhăn mặt nói.
“ May mắn cái nỗi gì ! “.
A Vĩ bật cười ha hả đáp.
“ Đương nhiên là vì cô không phải ngủ chung với đám đực rựa kia rồi !”.
An Nhiên nghe xong thì ngớ người.
“ Ý gì ? “.
A Vĩ thấy cô chưa hiểu thì liền giải đáp.
“ Hôm qua có mình cô là con gái, nên chưa chuẩn bị phòng kịp. Đành phải để cô ngủ chung với tụi này một đêm, may sao lão đại bắt cô đi gác nên cô không phải ngủ cùng. “
“ Nhưng cô yên tâm, nay chuẩn bị xong phòng cho cô rồi “.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-me-tinh/2927813/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.