Bạch Hồ Thiên nghe vây thì có chút tiếc nuối, nói thêm vài câu nữa rồi tạm biệt ra về. Sau khi rời đi, An Nhiên quay sang chất vấn anh.
“ Anh làm gì vậy hả ? “
Anh không nói gì chỉ cười cười rồi kéo cô vào lại công ty, sau khi sắp xếp công việc xong thì anh liền mời cô đi ăn cơm.
“ Chắc em đói rồi nhỉ, chúng ta đi ăn cơm thôi “.
An Nhiên lắc đầu bảo.
“ Tôi về ăn cơm với mẹ “
Nguỵ Đông Phong gật đầu tiếp lời.
“ Ừm, em nên ăn cơm cùng mẹ nhiều hơn. Sau này tôi vẫn còn nhiều cơ hội ăn chung với em “.
Câu nói sâu xa khiến cho cô nhất thời không biết nên trả lời thế nào, chỉ đành gật đầu rồi cầm túi xách rời đi. Về đến bệnh viện, cô xách túi hoa quả vừa mua vào trong, thấy mẹ đang tươi cười nói chuyện qua điện thoại với bạn, cô liền nhẹ nhàng đặt túi hoa quả xuống rồi dọn dẹp sơ qua giường của mẹ. Kết thúc cuộc nói chuyện, mẹ cô quay sang nói với cô rằng.
“ An Nhiên à, một người bạn xa của mẹ sắp tới đây thăm mẹ. Chắc mai mẹ sẽ xuất viện vài ngày đi chơi với bạn ấy. Con làm thủ tục xuất viện cho mẹ nhé “.
Cô nhẹ nhàng nói với bà.
“ Bệnh của mẹ thì sao….”
Cô đang định nói thêm thì bị bà Khiết cắt lời.
“ Con yên tâm, hôm nay bác sĩ còn bảo mẹ nên ra ngoài cho khuây khoả, nằm bệnh viện mãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-me-tinh/2927765/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.