Nguỵ Đông Phong vừa trò chuyện xong thì quay sang lại không thấy cô đâu cả, khuôn mặt anh dần trở nên tối lại, nhìn các sát thủ được cài vào ra hiệu đi tìm cô. Vì không muốn làm lớn chuyện nên anh chỉ tìm cô trong âm thầm, anh cũng rời khỏi sảnh đi tìm cô. Chỉ vừa mới quay qua một chút vậy mà cô đã mất tăm rồi.
An Nhiên sau khi tỉnh dậy thì cảm nhận được mình đang nằm trên giường, cả cơ thể cô đang dần nóng lên, tay chân mệt mỏi đến mức không thể nhấc lên được. Bỗng nhiên từ đằng sau lưng cô có giọng nói cất lên.
“ Em tỉnh rồi bé con “.
Cô cố gắng hết sức quay người lại, khi tầm mắt thấy gương mặt kia thì có chút hoảng hốt. Người này cô đã từng thấy qua rồi, là trên hồ sơ mà A Vĩ đã từng đưa cô xem. Cái tên đã đặt bom ở mỏ kim cương, An Nhiên lạnh giọng lên tiếng.
“ Hắc Hưng “
Gương mặt người đàn ông thoáng chút bất ngờ, nhưng điệu cười trên môi lại trông đáng sợ vô cùng, giọng nói phấn khích hỏi.
“ Ồ, cô em biết tôi ư ? “
Cô không đáp lại, chỉ hỏi.
“ Tại sao anh lại bắt tôi ? “
Người đàn ông chuẩn người Trung Quốc, nhưng lại đẹp đến mức thu hút người nhìn, sống mũi cao vút, mắt hai mí nhưng không phải kiểu to tròn mà là sắc bén như đôi mắt của chim đại bàng, cùng với đôi môi mỏng. Vẻ đẹp cuốn hút vô cùng, hắn ta nhìn cô không chút dấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-me-tinh/2927762/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.