Từ lúc tiếng súng vang lên, Nguỵ Đông Phong đã ngay lập tức nhận ra có chuyện không may đến với cô rồi, nhưng khi chạy đến căn phòng phát ra tiếng súng và thấy cô đang ngồi bệt dưới đất với bàn tay đầy máu thì anh liền nổi điên lên, khuôn mặt thường ngày điềm đạm bây giờ lại trở nên khó coi vô cùng. Anh lao nhanh đến ôm lấy cô vào lòng, ánh mắt đằng đằng sát khí nói với đám vệ sĩ cùng mấy nữ sát thủ.
“ Trong đêm nay nhất định phải tìm ra người làm cô ấy bị thương, không tìm được thì đừng về căn cứ nữa “.
Dứt lời anh bế cô lên rồi ngay lập tức lấy khăn cầm máu trên tay cho cô, anh bế cô rời khỏi từ cửa sau rồi lên xe, vừa vào xe đã kêu tài xế gọi cho bác sĩ đến biệt thự ngay. An Nhiên từ nãy đến giờ vẫn im lặng không lên tiếng, vì căn bản là cô sắp không chịu được nữa rồi. Thuốc đã bắt đầu ngấm từ lúc nãy, bây giờ bị anh ôm lên lại càng ngứa ngáy hơn. Cơn đau từ trong lòng bàn tay cũng không thể nào xoa dịu được sự ham muốn đang dâng trào trong người mình.
Càng ngày nhiệt độ cơ thể cô càng tăng cao, thêm đó là sự động chạm vô tình của anh đã khơi mào sự ham muốn mà cô đang dấu diếm. Tay cô bắt đầu không yên phận mà sờ mó cơ thể của anh. Nguỵ Đông Phong giật mình nhìn xuống cô, hành vi này của cô khác nào đang quyến rũ anh đầu cơ chứ, giọng anh bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-me-tinh/2927761/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.