Sở dĩ phải tiết kiệm thời gian chẳng qua là do Vân Thăng phải về làm thêm một giấc. Phen này hắn đã không đòi rời trại. Trong đây vẫn còn vài người hiểu chuyện, không phải ai ai cũng giở chứng như tên Trương Tử Chiêu.
Buổi tối thời đại Hắc Ám không có ánh sao lấp lánh, cũng không có vầng trăng sáng; không có tiếng xe cộ phóng ào ào, không có ánh đèn đường kéo dài, và ngay cả tiếng chó sủa xa xa cũng được thay vào bằng tiếng kêu “gừ…gừ” của bọn trùng tử.
Buổi tối lạnh đến thấu xương, chốc chốc lại có một vài bông tuyết rơi phủ đầy mặt đất, hay lả tả múa lượn giữa rừng Bao Tử cao nhòng óng ánh dạ quang huyền ảo, khiến xung quanh như lạc vào thời giới băng huyền thần thoại.
Theo hắn, ưu điểm duy nhất của thời đại Hắc Ám là có được không khí trong lành, đưa con người thoát khỏi sự ô nhiễm, khí thải bốn bề của thời đại văn mình.
Tất nhiên, Chướng khi Bao Tử là ngoại lệ!
Trương Hộ khác Vân Thăng, hắn không chịu được cái rét buốt ngoài trời quá lâu của trời đêm. Chẳng mấy chốc đã ôm đóng thịt trùng tử Edgar đưa cho chạy vào lều.
Vân Thăng dõi theo bóng hình của hắn khẽ lắc đầu. Tuy đã hứa sẽ cứu tình nhân của tên Trương Hộ, nhưng trong một thời gian dài, không nói là bị trùng tử phát hiện, dù có may mắn sống xót, một người - hơn nữa lại là một người con gái - bị nhốt trong một căn hầm không thấy bóng mặt trời, cô độc đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-am-huyet-thoi-dai/2740491/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.