Trong túp lều Mâu Ấu đang nằm bỗng chốc liên tục vang lên những tiếng kêu khác nhau : í , á , hử!
“Í?” Phần lớn mọi người đồng thanh thốt lên trước tấm chăn xóa trắng từ đâu xuất hiện.
“Á! Đi ra, tất cả đi ra!” Tiếng gào thất thanh của Tử Chiêu khi vừa mới vén một góc nhỏ tấm chăn lên.
“Hử? Tiểu Tĩnh tỉnh rồi! Khí tiết Thiên Hành Giả của cô đã hồi phục…” Đây là tiếng của Lão Tần.
Bọn Trương Tử Chiêu cùng tức tốc rời khỏi lều, mặt ai nấy tăm tối như thể có gì đấy trong lòng đã bị xúc phạm.
…
Còn Vân Thăng? Hắn đã về thẳng lều giành cho mình, rút túi ngủ ra, lăn ra chiếc giường gỗ thô sơ ngủ thiếp đi.
Hắn vốn cẩn thận, trước khi ngủ vẫn không quên thích phóng một con Thanh Giáp trùng làm cảnh giới. Thân hình lù lù của nó chiếm gần hết không gian lều.
Có trời biết sau khi biết được cô gái đó bị hắn làm mất sạch y phục, bọn người này có nổi điên lên, nhân lúc hắn đang ngủ đến báo thù.
Theo lời Tiểu Tứ, bọn đàn ông trong trại gần như đều có mơ tưởng tới cô gái ấy. Trong thời đại này, nhân tâm khó trắc, hắn không thể không phòng!
Cảm ơn - một từ tượng trưng cho đạo đức và nội hàm tu dưỡng của con người trong thời đại Dương Quang hòa bình ổn định là điều được tôn sùng. Vào thời đại sặc mùi máu như bây giờ, lại chỉ còn có ba chữ có thể hình dung được tất cả: “Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-am-huyet-thoi-dai/2740488/chuong-207-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.