Sở Vân Thăng bừng tỉnh dậy, hắn kéo xốc áo Đinh Nhạn bên cạnh mình lại gần, miệng chảy máu, 2 mắt đỏ rực, hét.: “Đinh Nhạn, một nhà ông đây giao hết cho anh! Ông đây chết đi rồi, anh nhất định phải thay thế chăm sóc họ, nhất định phải nhớ điều đó”
“Sở tiên sinh, anh…” Đột nhiên Đinh Nhạn dường như hiểu ra điều gì, hắn thường vẫn ít nói, và bình tĩnh trong mọi tình huống, lúc này dường như cũng run rẩy.
Sở Vân Thăng trừng, hét lên:” Hứa với tôi!”
“Tôi hứa với anh!” Đinh Nhạn cắn răng nói, hắn đã hiểu Sở Vân Thăng muốn làm gì.
Sở Vân Thăng đẩy mạnh hắn ra, rồi quẹt mạnh máu đang chảy ở khóe miệng, pháo nổ, đại bác của quân đội được bắn vào chiến trường lúc nãy mới ngăn cản được đám côn trùng điên cuồng.
Sự xuất hiện đột ngột của tấm bia đá đã phá tất cả dự định của hắn, côn trùng đã phát điên, không để cho hắn chế tạo thổ ngự phù, hắn không nghĩ đến sát thương, cũng không thể để ý đên mệt mỏi, quyết định ra đòn cuối cùng mạnh nhất!
Hắn không thể đưa gia đình cô rời khỏi Kim Lăng thành một cách an toàn, đừng nói là đưa người bình thường đi, dù là đưa một hắc ám võ sĩ, vẫn chỉ có đường chết mà thôi.
Nếu như thành bị phá, côn trùng ngập khắp nơi. Dù là bản thân hắn cũng không có cơ hội sống!
Sở Vân Thăng cũng lao ra, hét: Mẹ kiếp, bọn côn trùng đáng ghét, ông mày đào mộ cho chúng mày đây!
“Sở ca!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-am-huyet-thoi-dai/2740385/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.