Trần Hạo Thiên siết chặt chìa khoá trong tay, chân vẫn chạy về phía trước, nhưng mắt cứ nhìn vào màn hình điện thoại.
Anh nhìn thấy rõ ràng bảo bối của anh đang chịu cơn đau tột cùng.
Nếu có thể... anh sẽ bất chấp tất cả chạy đến bên cậu ngay lập tức. Nhưng đời thật lại khác trong phim, ai cũng cần có thời gian. Ngay bây giờ, mọi giây mọi phút trôi qua đều thật sự chậm rãi.
Giống như ông trời đang cố khiến thời gian chậm lại, hay là... anh đang dần kiệt sức?
Vì quá mệt mỏi, nên mới cố tình ảo tưởng thời gian trôi thật chậm. Ảo tưởng rằng bảo bối của anh có thể sẽ sống sót.
"Bé heo con... em... thất hứa sao?" Trần Hạo Thiên đau lòng nói nhỏ.
Bé heo con, em đã hứa với anh là chúng ta sẽ sống sót sau cuộc chiến này mà. Không lẽ, em sẽ bỏ anh sao?
"Tin tưởng em."
Bảo bối, em muốn anh tin tưởng em bằng cách nào đây? Khi nhìn hình ảnh yếu ớt của em qua một màn hình, anh chỉ có thể cắn răng im lặng nhìn em chịu đựng sao?
Xin lỗi, bảo bối, anh không làm được.
"Lão heo, đợi em."
Em muốn anh phải đợi em với tâm trí đau đớn như vậy sao? Em muốn anh phải nhìn em thất hứa sao?
Xin lỗi, anh không thể đợi em. Bây giờ, anh sẽ đến bên em.
Trần Hạo Thiên cắn chặt môi, chạy nhanh về phía trước.
Bé heo con, lão heo của em sắp đến rồi.
~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~
Hoàng Tuấn Khải mở mắt ra, thấy trước mặt cậu chỉ toàn là xác chết, những thi thể không còn nguyên vẹn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-am-dai-nhan/1503200/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.