Bọn họ mặc đồ bảo hộ rồi đi đến Dạ Lâm. Trên đường đi, sắc mặt Trần Hạo Thiên không được tốt lắm, anh nói, "Bật camera."
Lâm Thiển nở nụ cười không rõ ý tứ, nói, "Các người sẽ không mong chờ đâu."
"Mau mở đi! Cứ thích lằng nhằng!" Lạc Ưng mất kiên nhẫn nói.
Nhìn lên đồng hồ, Lâm Thiển cười khẽ. 4 giờ 45 phút. Chỉ còn gần hai mươi phút nữa, thời khắc Tử Thần sẽ biến mất.
Lâm Thiển nhìn sang Lưu Hàn, Lưu Hàn nhún vai, tỏ vẻ bản thân không biết gì, quyền quyết định lại lên người Lâm Thiển. Hắn chần chừ gần mười giây, rồi lấy điện thoại ra.
Hai phút sau, hắn đưa điện thoại cho Trần Hạo Thiên, mọi người cũng xúm lại xem. Ngay lập tức, từng bước chân đều dừng lại, hay nói đúng hơn, là chết đứng. Không gian trở nên yên ắng, mọi người đều lặng người nhìn vào màn hình điện thoại. Cả Lâm Thiển và Lưu Hàn cũng nhíu mày nhìn.
Camera được đặt ở trên cao và phạm vi rộng nên nhìn rất rõ phía dưới kia, chỉ cần phóng to là thấy đến từng viên đá trên tường.
Phía dưới, dù ở trong bóng tối nhưng nhờ hiệu ứng của camera nên thấy rõ ràng đó là Hoàng Tuấn Khải. Cậu nằm yên ở trên mặt đất, bộ quần áo rách rưới, trên người khắp nơi là những vết thương chi chít máu chảy.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên nhất là lưng cậu đang phát sáng, làm nổi bật cả hình đầu lâu và những bông hoa Bỉ Ngạn sắc sảo kia. Nhìn qua rất quái dị, nhưng cũng thập phần đẹp mắt.
4 giờ 50 phút, bọn họ phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-am-dai-nhan/1503199/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.