'**Hoàng Tuấn Khải**' (**Hoàng** Thiếu gia thật sự, có in đậm nha): nó.
_______________
"Cứu... cứu tôi! Cứu tôi! Hoàng Tuấn Khải, cậu mau cứu tôi!"
Một tiếng kêu thảm thiết khiến Hoàng Tuấn Khải quay đầu lại. Ngay sau lưng cậu là những thanh sắt cứng cỏi, bên trong có một người con trai, khuôn mặt nó cúi gầm xuống, mái tóc đen dài tới gáy, thân hình nhỏ gầy mặc bộ đồ vest đen kì quái. Trên tay nó là một cái còng sắt. Xem ra, lời kêu cứu là từ người con trai này.
Nó chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt quen thuộc dần hiện ra dưới ánh sáng.
Là **Hoàng Tuấn Khải**
Hoàng Tuấn Khải liền cau mày, hỏi, "Cậu là ai?"
**Hoàng Tuấn Khải** nói, "Tôi là Hoàng Tuấn Khải! Tôi là chủ của thân xác cậu đang chiếm giữ! Hãy cứu tôi, Hoàng Tuấn Khải!" Ánh mắt nó loé lên tia sáng âm độc đáng sợ.
Hoàng Tuấn Khải lùi lại mấy bước, giữ một khoảng cách an toàn với nó, "Tại sao cậu lại ở đây?"
Nó cười thật to, tiếng cười ghê rợn khiến người ta lạnh sống lưng, "Tôi đã chết rồi! Tôi đã chết rồi! Bây giờ tới lượt cậu! Hoàng Tuấn Khải! Cậu sẽ chết! Sẽ chết!!"
Nói xong, nó ngửa đầu, cười đến run rẩy cả người.
Tiếng cười vang vọng, đầy ám ảnh.
~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~
Hoàng Tuấn Khải choàng tỉnh giấc, thân thể cậu nhức mỏi khó chịu. Cậu nhíu mày xoa nhẹ gáy, xung quanh cậu toàn là đất đá, khắp nơi đều là mùi hôi thối khó ngửi.
Cậu lập tức cảm thấy trái tim mình như ngừng đập, Hoàng Tuấn Khải đứng dậy, đi tới cạnh bức tường đá kia, tay sờ nhẹ lên những vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-am-dai-nhan/1503194/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.