Hỏi qua bác sĩ về bệnh tình của Lương Tiểu Nguyệt, Tô Châu và đại tiểu thư rời khỏi bệnh viện. Đại tiểu thư cầm tay Tô Châu chậm rãi bước đi, Tô Châu bùi ngùi nói: "Em nói xem, có phải chị nên cảm thấy may mắn vì gặp được em không?"
"Đương nhiên rồi." Đại tiểu thư thở phào, "Nhưng, người nên cảm thấy may mắn nhất là em."
Tô Châu dịu dàng vén lọn tóc bị gió thổi bay của nàng ra sau tai, mỉm cười nói: "Đại tiểu thư, em may mắn cái gì?"
"May mắn vì em có thể gặp được chị, may mắn vì chị không phải người ham mê phú quý danh lợi, cũng may mắn vì em có cơ hội được ở bên chị."
"Vậy may mắn của em, có lẽ là bất hạnh đi?" Gió mát côn trùng kêu, ánh nắng dễ chịu, cô và nàng mười ngón đan xen bước đi trên đường đá xanh, "Em khờ thật đấy."
"Thánh nhân đãi kẻ khù khờ. Em thích chị, đây là phúc phân lớn nhất của em." Đại tiểu thư ghé sát vào tai cô, thầm thì, trông vừa thân mật vừa xinh đẹp, "Đừng lo lắng nhiều như vậy, chị chỉ cần cân nhắc một điều, đó là chị có nguyện ý gả cho em hay không."
"Được thôi." Mặt mày Tô Châu dịu dàng, khóe miệng chứa nụ cười, đồng tử sáng ngời rực rỡ.
Hai người thoải mái bàn tán về những chủ đề vui vẻ, không ai đề cập đến Lương Tiểu Nguyệt. Chỉ cần hạnh phúc là được, những người khác, những chuyện khác, chớ nên chen vào giữa hai cô.
Trở lại sân vườn, đại tiểu thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-xua/3370631/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.