Tri Đồng hơi giật mình khi giọng Thục Nghi vang lên bên cạnh, nghe khẽ khàng khi cả hai đang ngồi ăn hủ tiếu gõ ngay trước cổng bệnh viện:
"Anh không khoẻ à? Thấy mệt ở đâu ư?"
"Hả? À ừm, anh ổn. Chỉ đang nhớ lại vài chuyện thôi."
Nghe câu trả lời đượm buồn đó, Thục Nghi ngồi thẳng dậy, thở ra:
"Anh nghĩ về mẹ à? Việc anh rời khỏi nhà hẳn bà ấy bị đả kích rất lớn."
"Anh biết." – Tri Đồng hướng cái nhìn vô định vào khoảng không phía trước, cười buồn – "Nhưng đây là cách tốt nhất. Anh không muốn mẹ làm tổn hại đến em nữa, không muốn bà ấy càng ngày càng đi xa hơn."
Mỉm cười gật đầu, Thục Nghi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang siết chặt của Tri Đồng hệt như anh cố kiềm nén những xúc cảm tồi tệ trong mình.
"Sau khi bình phục, em sẽ đến chỗ người dì họ hàng xa học cắt tóc và làm nail. Dù sao, em cũng nên tìm cho mình một công việc ổn định. Còn anh, sắp tới có dự định gì không?"
Xoay qua đối diện với Thục Nghi, Tri Đồng đảo mắt rồi từ tốn bảo:
"Trước mắt, anh sẽ lấy tiền tiết kiệm ở ngân hàng mua một ngôi nhà nhỏ cho hai chúng ta. Sau đó, anh đi tìm việc làm. Với kinh nghiệm làm việc gần mười năm qua anh tin sẽ không quá khó để được nhận. Tạm thời là thế!"
"Anh mua nhà? Hai chúng ta sẽ ở chung ư?" – Thục Nghi nhíu mày.
"Ừm, số tiền anh để dành trong mấy năm qua làm việc tại ELLE không ít, mua ngôi nhà nhỏ chắc vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tuyet/615636/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.