Hà Dương vẫn không hề rời mắt khỏi bố bởi muốn nghe rõ cái lý do mà ông bỏ rơi hai mẹ con cô. Cái nhìn của con bé trải lên bộ áo vet lịch lãm, lên chiếc cavat hàng hiệu, thậm chí cả dây nịch bằng da cao cấp và đôi giày đánh bóng của bố. Gì chứ? Người đàn ông sang trọng đứng trước mặt là bố nó ư?... Hai giai cấp quá khác biệt! Tình cha con sau mười mấy năm xa cách có thể hàn gắn được không khi khoảng cách giữa giàu và nghèo quá lớn?
"Sao ông không nói tiếp?" – Hà Dương nghe tim đau nhói bởi có thể hiểu ra một phần nào đấy của sự thật.
Hoàng Trung vẫn rất khó xử, các từ ngữ như bị chặn lại không tài nào thoát ra khỏi đôi môi cứ lắp bắp: "Vì... vì bố..."
Xui xẻo cho Hoàng Trung khi Hà Dương đột nhiên trông thấy trên túi áo vet của ông, có tấm bảng màu vàng nhỏ sáng loáng với dòng chữ trắng nổi bật: Hoàng Trung – tổng giám đốc công ty thời gian Việt Mỹ ELLE. Bất động trong vài giây, Hà Dương chợt nhếch mép cười. Cái đường cong hoàn hảo ấy tạo thành một nụ cười khinh bỉ đúng nghĩa. Nguyên do là đây.
"À, có phải cái lý do cho sự bỏ của ông mười tám năm trước là chiếc ghế tổng giám đốc công ty ELLE tiếng tăm?" – Tiếng Hà Dương cợt nhã.
Giật bắn mình hệt kiểu vừa bị ai đó bắt quả tang, Hoàng Trung lúng túng:
"Vợ bố, không... người vợ hiện tại lúc ấy của bố bắt bố phải lựa chọn!"
"Và ông vì cái hư vinh ấy nên bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tuyet/615599/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.