"Xin lỗi..."
Dẫu còn rất giận nhưng Hạ Tuyết không khỏi kinh ngạc lúc nghe rõ hai từ đó phát ra từ miệng Trọng Lâm. Sự lạ lùng khó hiểu khiến cô cứ hướng ánh mắt đăm đăm vào hắn mà chẳng chút ngại ngùng.
"Lần sau sẽ không có rượu, không khói thuốc và không nhiễm-độc-cái-chất-khỉ gì cả! OK? Cô chịu chưa?" – Trọng Lâm hơi hếch mặt, cười khỉnh.
Lặng thinh vài giây, Hạ Tuyết đảo mắt vẻ như hơi khó khăn để lên tiếng:
"Tôi cũng thật sự xin lỗi vì đã tạt rượu vào mặt anh. Đáng ra, một PR không nên làm vậy với khách."
Trọng Lâm cười khẽ đầy thú vị trước dáng vẻ khép nép của Hạ Tuyết. Những lúc thế, hắn luôn có cảm giác làm chủ được cô gái này.
"Chuyện ấy cô khỏi lo vì còn nhiều thời gian để cô chuộc lỗi với tôi."
Chẳng cần quan tâm nét biểu hiện trên mặt Hạ Tuyết, Trọng Lâm giơ tay lên như gọi ai đó. Rất nhanh, Khương Dung chậm rãi tiến về chỗ bàn VIP.
"Chị Dung." – Đột ngột giọng Trọng Lâm lớn hẳn – "Khi nãy, tôi có yêu cầu từ giờ Hạ Tuyết sẽ phục vụ riêng cho tôi trong vòng một tháng, đúng chứ?"
"Dạ?" – Hạ Tuyết thốt lên ngạc nhiên.
"Cậu Trọng muốn vậy thì em cứ làm theo. Em may mắn vì được cậu ấy để ý đấy." – Quản lý Khương nhìn qua cô em gái hai mươi tuổi, mỉm cười.
Hiểu Khương Dung cố tình châm chọc, Trọng Lâm cười khanh khách. Đối diện, Hạ Tuyết cười chả nổi. May mắn ư? Sao bây giờ cô thấy hai từ đó lạ lẫm và rùng rợn quá đỗi. Ba mươi ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tuyet/615598/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.