Trước khi máy bay hạ cánh, tôi bất đắc dĩ gỡ xuống hại tinh thạch mỹ lệ đeo trên người. Mỗi một lần về nhà, tôi đều sẽ đem hạ tinh thạch giấu đi, không cho người nhà thấy, cho nên ba mẹ lúc trước đều nghĩ tôi đã không còn đeo dây chuyền này nữa. Tôi biết bản thân ở giai đoạn này, tuyệt đối không thể làm tinh thần bản thân sa sút, nhưng bay mười mấy giờ, tôi vẫn vô pháp làm hạ tinh thạch biến trở về màu đỏ nhạt vốn dĩ của nó. Vô lực thu hồi tâm tình hỗn loạn, tôi cho rằng việc này đã sớm thành thói quen……
Cả nhà đều ra sân bay đón, bên cạnh còn có bé gái mới ba tuổi kêu thúc thúc.
Thân cao một mét bảy mươi bảy, cao to đẹp trai, đại ca mặt dày của tôi, Hoàng Tử Nham, dùng sức mà chụp bả vai tôi nói một câu: “Tiểu gà mái của chúng ta rốt cuộc cũng đẻ trứng!” Lập tức liền cho tôi cái cảm giác gọi là “nhà”. Đều đã ba mươi bảy tuổi, lại còn là cha của hai đứa nhỏ, nói chuyện như thế nào vẫn là khó nghe như vậy?!
Thật lâu thật lâu trước kia, khi tôi còn nhỏ tại thời điểm còn chưa biết nói, hai anh trai đều không có gọi tôi như vậy.
Không biết là từ lúc nào họ liền sinh tật xấu, sau khi biết thể chất của tôi là người Hạ Tinh, giống như hiểu lại không hiểu mà đem tôi cùng con gia cầm nào đó liên tưởng với nhau, kết quả cái biệt danh gà mái này liền bất tri bất giác theo tôi hơn phân nửa cuộc đời!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tinh-chi-tu/1321834/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.